Wednesday, September 9, 2009

Vietnamese American Community Center: trước tiệm treo đầu dê, bên trong bán thịt chó

*Đặng thiên Sơn

Gần đây, vào những ngày cuối tháng 8/09, cộng đồng người Việt tại San Jose bàn tán xôn xao về việc HĐTP qua sự làm việc của Ban Đặc Nhiệm (The Task Force) đang tiến hành các cuộc thăm dò để lấy ý kiến cộng đồng VN về việc thành lập một cơ sở được thành phố đặt tên là “Vietnamese American Community Center”. Cuộc thăm dò đầu tiên sẽ khai diễn vào lúc 8 giờ 30 sáng ngày thứ Bảy 12 tháng 9 năm 2009, tại trường trung học Yerba Buena nằm tại số 1855 đường Lucretia Ave, San Jose. Đây là cuộc thăm dò trực tiếp, khác với cuộc thăm dò chọn tên cho khu thương mại người Việt trên đường Story năm 2007. Cuộc thăm dò dành cho cư dân trong 11 khu vực của thành phố.

“Vietnamese American Community Center” không phải là một tên mới, mà là cái tên cách nay 2 năm đã tạo nên làn sóng tranh cãi và phẩn nộ trong cộng đồng Việt Nam. Lúc ấy, bà nghị viên khu vực 7 đã tuyên bố giao cho BS. Nguyễn Xuân Ngãi khai thác quản trị, dự án thành lập trung tâm này. Lý do, vì bà muốn đền ơn BS.Ngãi đã giúp bà lúc bà ra tranh cử.

Ngày nay, cái tên “Vietnamese American Community Center” một lần nữa được đề cập đến. Nhiều sự thật bên trong dự án được Ban Đặc Nhiệm trình bày, đã làm mọi người sững sốt.

Cái tên “Vietnamese American Community Center” mới nghe, ai cũng tưởng đây là một cơ sở dành riêng cho cộng đồng người Việt tại địa phương. Nhưng không phải vậy! Khi đọc các văn bản liên quan đến dự án, người ta mới “té ngữa”. Vì thực chất bên trong lâu nay đã bị bưng bít. Các tài liệu cho biết, mục đích thành lập “Vietnamese American Community Center” của chính quyền không phải là cơ sở độc quyền cho CĐVN, mà đó là một trung tâm đa văn hóa, là nơi phục vụ mọi cư dân. Như vậy, rõ ràng cái tên “Vietnamese American Community Center” chỉ là “cái tiếng”. Nói một cách khác “Vietnamese American Community Center” chỉ là một cửa tiệm “bên ngoài treo đầu dê, bên trong bán thịt chó” của Hội Đồng Thành Phố và những kẻ chủ mưu.
Mục đích thành lập cơ sở mang tên “Vietnamese American Community Center” được xác định rõ ràng nơi trang 2 trong văn bản của cơ quan San Jose Redevelopment Agency (redevelopment works). Nguyên văn như sau: “Objective of the VACC project is to create a community center that celebrates diversity, fosters belonging, and brings vital services to this region. Many of the programs will focus on the Vietnamese American community, yet the VACC is intended to serve all residents of the region.” Tạm dịch: “ Mục tiêu thành lập trung tâm cộng đồng để tán dương, bồi dưỡng những gia sản( tinh thần) và mang lại những dịch vụ trọng yếu trong vùng. Nhiều chương trình của cộng đồng VN được nhắm đến. Tuy vậy, ý định của trung tâm là phục vụ cho tất cả mọi người sống trong vùng.”
Một tài liệu khác của cơ quan Park and Community Facilities Capital Program-Council District 7 (2009-2013 Proposed Capital Improvement Program) nơi mục 5, đề cập đến tên “Vietnamese American Community Center” tường trình trong tam cá nguyệt thứ 3 của năm 2006, cho biết nguồn ngân khoản dành cho dự án được phát xuất từ:
1.) Council District 7 Contruction and Conveyence Tax Fund $1,000,000. (Quỹ tiền thuế Xây Dưng và Chuyển khoản khu vực 7)
2.) Parks City-Wide Contruction and Conveyence tax Fund $ 150,000. (Quỹ Xây Dựng Công Viên Toàn Thành phố cấp $150,000)
3.) The San Jose Redevelopment Agency Capital Buget 1,600,000. (Quỹ của Cơ quan Tái Thiết cấp $1,600,000)
Tổng cộng ngân sách là 2 triệu 750 ngàn. Như vậy, số tiền này không phải nhờ bà nghị viên khu vực 7 xin được mới có. Tài liệu còn cho biết dự án “Vietnamese American Community Center” có danh xưng trước đây là “Vietnamese Cultural Community Center”( This project was previously titled Vietnamese Cultural Community Center).
Điều đáng lưu ý, những chi tiết và thời gian nêu trên không tránh khỏi người đọc nghi ngờ về sự trung thực khi bà nghị viên khu vực 7 tuyên bố dự án do bà đề ra. Mọi người hình dung lại hình ảnh bà nghị viên tuyên thệ nhậm chức vào cuối năm 2005, thì thời giờ đâu để bà nghiên cứu đưa ra kế hoạch dự án có tên là “Vietnamese Cultural Community Center”. Trong khi các dự án phát triển thành phố, chuẩn chi ngân sách không phải là chuyện một sớm, một chiều. Cho nên, hôm nay cái tên “Vietnamese Cultural Community Center” đổi thành tên mới “Vietnamese American Community Center” là một hình thức tạo “thành tích”.
Câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao lại đổi tên, đổi tên với mục đích gì, và ảnh hưởng ra sao đối với tâm lý người nghe. Và tại sao Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc Cali lên tiếng kêu gọi CĐVN tham dự thật đông buổi đóng góp ý kiến?
Với cái tên “Vietnamese American Community Center” người nghe ai cũng lầm tưởng đó là nơi thường xuyên, hàng ngày người Việt tha hồ tới lui sinh hoạt cộng đồng. Cái tên đẹp đẻ này không những làm hả dạ, hài lòng người Việt tại địa phương mà còn làm mọi người Việt khắp nơi trên thế giới hãnh diện lây. Tên “Vietnamese American Community Center” khi nghe tới hay đọc được trên sách, báo, người ta sẽ có ấn tượng tốt hơn cái tên “Vietnamese Cultural Community Center”. Vì với tên này, trung tâm chỉ là một nơi trưng bày hình ảnh văn hóa. Hay chỉ là một phòng triển lãm không hơn không kém.

Sự đổi tên của một cơ sở là cách chơi chữ, là cách làm ăn theo kiểu “bình mới rượu cũ”, là cách làm ăn kiểu “ Under new management”. Với dự tính và chủ mưu, thì đây là trò “ảo thuật chính trị” của TP. khi mùa vận động, gây quỷ tranh cử được bắt đầu vào tháng 3/ 2010.

Có nhiều người nghĩ rằng, tham dự buổi họp tham khảo ý kiến về việc dự án “Vietnamese American Community Center” tại trường trung học Yerba Buena là đi “hợp thức hóa và thừa nhận” công lao bà nghị viên khu vực 7. Nghĩ như vậy, có thể vì nỗi đau do bà nghị viên man trá gây ra còn tồn tại trong lòng qua vụ Little Saigòn chăng?

Nhưng, hợp thức hóa và thừa nhận đâu chưa thấy, chỉ thấy trước mắt, nếu không đến tham dự buổi họp, là chúng ta đã từ chối cơ hội “quyền đòi hỏi, quyền đề nghị, quyền đóng góp ý kiến” liên quan đến quyền lợi của cộng đồng. Như vậy, sau này chúng ta sẽ không có bằng chứng để tố cáo nếu có sự lật lọng. Hay khó lòng biện luận khi có những điều bất cập xảy ra tại cái trung tâm “treo đầu dê, bán thịt chó” làm ảnh hưởng đến sinh hoạt chống cộng. Nên chuẩn bị trước vẫn hơn.

Thành phố San Jose dành một ngân khoản để thành lập một trung tâm cho cộng đồng VN được coi là một quà tặng. Đã là một quà tặng, thì theo lẽ thường không ai từ chối. Hơn nữa, lại là một món quà đầy ý nghĩa. Chẳng những tặng quà cho cộng đồng, mà thành phố còn dành cho chúng ta quyền đóng góp ý kiến để món quà của họ phù hợp với nguyện vọng chúng ta. Thực, hư, thiệt , giả, thế nào, chưa biết! Vậy sao chúng ta không rủ nhau đến tham dự cho thật đông để bày tỏ nguyện vọng của mình? Chẳng hạn như chúng ta đồng lòng cùng đề nghị:

1./ Trung tâm Shikarawa nằm trên đường Lucretia là một building cũ rích, chật chội, mục nát nằm trong khu vực động đất rất nguy hiểm đến tính mạng khi CĐVN có thói quen tập hợp vài trăm, vài ngàn người. Lối vào địa điểm lưu thông không thuận lợi vì đường Story và Tullly luôn luôn bị kẹt xe. Xin thành phố “từ từ” chọn một địa điểm thích hợp, an toàn hơn vì với tình hình địa ốc hiện nay có thể tìm được một nơi mới hơn tốt hơn với cũng số tiền 2 triệu 750 ngàn. Như tên gọi là “Trung Tâm Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt”, thì địa điểm đâu cần phải nằm trong khu vực 7.

2/ Xin TP. đổi tên “Trung Tâm Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt” thành “Trung Tâm Cộng Đồng Người Mỹ Gốc Việt Tỵ Nạn Cộng Sản” thích hợp với hoàn cảnh của chúng tôi hơn.

3/ Là trung tâm đa văn hóa, nhưng xin TP. xác nhận trung tâm này chỉ có văn hóa của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản mà thôi. Nơi đây chỉ được phép treo cờ vàng ba sọc đỏ cho phù hợp với tinh thần nghị quyết công nhận cờ vàng của thành phố. Và nơi đây chỉ có những văn hóa hoá phẩm của thời chính phủ VNCH và của người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Tuyệt đối không có hình ảnh cũng như văn hóa phẩm của Việt Cộng dưới bất cứ hình thức nào. Cũng như không cho phép VC đến vãng lai… vân vân và nhiều đề nghị khác.

Theo chương trình cho biết, buổi họp sẽ có sự xuất hiện của bà Madison Nguyễn. Khi tới phần bà nghị viên được giới thiệu lên phát biểu, nếu không thích nghe bà ta “lên lớp” thì chúng ta giữ trật tự đi ra ngoài… hóng mát. Sau khi thời lượng BTC dành cho bà ta 5 phút, 10 phút hay 15 phút chấm dứt, bà ta ra về. Chúng ta trở vào hội trường để tham dự phần đóng góp ý kiến vì mục đích chúng ta đến là để đóng góp ý kiến.

Như vậy, thứ nhứt chúng ta đến họp không phải là đi hợp thức hóa cho cái bánh vẻ “Vietnamese American community Center”. Thứ hai, chúng ta đã làm được những điều mình cần làm, phải làm cho quyền lợi của cộng đồng.

Về mặt hình thức tên “Vietnamese American community Center” là mặt mũi của CĐVN trên phương diện chính trị, xã hội, văn hóa. Có thể coi đây là niềm hãnh diện của người Việt hải ngoại. Nhưng, bên trong có phải là cơ thể lành mạnh của người Việt quốc gia tỵ nạn CS chân chính hay không? Điều này chưa ai biết. Nhưng, phần lớn đều tùy thuộc vào thái độ và quyết định của người Việt trong những ngày sắp tới là có đến tham dự hay không đối với các cuộc thăm dò ý kiến do chính quyền đưa ra.

Phải nhìn thấy cơ sở mang tên “Vietnamese American Community Center” là một sự kiện, một vấn đề quan trọng ảnh hưởng lâu dài đến nhiều thế hệ. Nó còn quan trọng hơn việc đặt tên Little Sàigòn cho khu vực thương m ại năm nào.

Ai cũng hiểu chuyện đặt tên Little Sàigòn là chuyện nhỏ. Sự phản bội của một nghị viên là chuyện lớn. Nhưng, lớn hay nhỏ đến nay vẫn còn là một vết thương nhức nhối chưa lành của cộng đồng. Đây là bài học đắt giá để chúng ta suy ngẫm về phương thức đấu tranh mới. Một phương thức cần phải có sự dấn thân, tiếp tay của những người thuộc thế hệ trẻ có lòng nhiệt quyết, có kiến thức và đáng tin cậy.

Quảng đường xây dựng cộng đồng vững mạnh còn dài, còn nhiều chông gai trước mặt. Chúng ta hãy nắm tay nhau để làm điều này.

* Đặng thiên Sơn (10/09/09)

Wednesday, September 2, 2009

Không ai muốn bất hạnh đến với mình

*Đặng thiên Sơn

Đời sống của con người là một chuỗi ngày sinh ra để sống rồi chết. Trong chuỗi ngày này, vấn đề không phải là một trăm năm hay vài chục năm. Mà khi sống, người ta đã làm được những điều gì có ý nghĩa, cũng như không ai muốn những điều bất hạnh xảy đến cho mình và những người thân. Những điều bất hạnh là những chuyện không nằm trong quy luật : sinh ra, già yếu, bịnh hoạn, để rồi chết với quan điểm “con kiến còn ham sống.”

Tuy không muốn, nhưng con người vẫn thường phải đón nhận những chuyện bất hạnh, không vui. Một trong những trường hợp không vui đã xảy đến cho gia đình ông Phạm Vinh , là việc cậu Daniel Sơn Phạm bị cảnh sát San Jose bắn chết đúng vào ngày “Mother day” 10 tháng 05 năm 2009 vừa qua.

Daniel Sơn Phạm bị bắn chết tới nay, ngày tôi viết những giòng chữ này, đã được hơn 100 ngày 2 tuần. Cái chết của Daniel Sơn Phạm vẫn còn bít kín và vẫn chưa được chính quyền thành phố làm sáng tỏ nội vụ.

Có thể nói cái chết của Daniel Sơn Phạm là một vụ án mạng hy hữu. Hy hữu vì kẻ gây ra án mạnh là nhân viên công lực. Nhân viên công lực ở đây là nhân viên cảnh sát - người hưởng bổng lộc do dân đóng thuế được gọi đến để giúp nạn nhân. Nhưng ngược lại, họ đã trở thành kẻ giết người. Thật là oái oăm! Vì trên đời này không có chuyện nghịch lý là người ta đóng thuế để đi mướn người đến giết thân nhân họ.

Cái chết của Daniel Sơn Phạm không những riêng trong cộng đồng Việt Nam bàng hoàng, mà hầu như mọi cư dân trong thành phố San Jose đều ngẫng ngơ, sững sốt.

Xin hãy nghe lời kể của ông Phạm Vinh, cha nạn nhân. Để thấy rằng thảm cảnh xảy ra có những điều mà sở cảnh sát cần xét lại việc làm “giúp đở dân” của họ.

Theo lời ông Phạm Vinh, thì con trai ông là cậu Daniel Sơn Phạm 28 tuổi bị bịnh tâm thần đã lâu. Sơn bị bịnh từ khi còn đi học ở college. Chính vì bịnh nên Sơn đã không theo đuổi việc học đến nơi đến chốn.

Biết con mình chẳng may bị bịnh, nên mọi người trong gia đình ông Vinh, ai cũng hết sức thương yêu, chịu đựng và giúp đở Sơn vượt qua mọi cơn khủng hoảng tâm lý. Trong tiến trình chữa trị với những khó khăn thỉnh thoảng xảy ra, gia đình ông Phạm Vinh đã ba lần gọi 911 để nhờ cảnh sát đến đưa Phạm Sơn vào bịnh viện.

Ông Phạm Vinh cho biết, mỗi lần Sơn lên cơn để đến nỗi gia đình phải nhờ cảnh sát can thiệp, là mỗi lần gia đình ông lo sợ khi nghĩ đến thảm cảnh của Trần Thị Bích Câu năm nào. Bích Câu đã bị cảnh sát bắn chết. Thế nên, chẳng đặng đừng gia đình ông mới nhờ đến cảnh sát. Nhưng, nỗi lo sợ của gia đình ông Vinh đã trở thành sự thật. Đến lần thứ tư, khi gọi cảnh sát đến can thiệp, thì việc bất hạnh lại xảy ra.

Khi nhân viên cảnh sát đến nhà, người anh của Daniel Sơn Phạm là Brian Phạm đã lên tiếng báo động với cảnh sát rằng, Daniel Sơn Phạm là một người đang mắc bịnh tâm thần. Đồng thời Brian Phạm đã ba, bốn lần lên tiếng nhắc nhở, dặn dò, khẫn khoản với cảnh sát “Xin đừng bắn em tôi!”. Nhưng, hình như những người cảnh sát hành sự không quan tâm đến những lời khuyến cáo, van xin tha thiết của Brian Phạm. Họ bất chấp lời nhắc nhở của người dân và cứ lặng lẽ làm theo ý của họ. Điều này, đã cho thấy thiếu sự hợp tác, khi lúc nào họ cũng hô hào kêu gọi sự hợp tác của người dân.

Khi đến nơi, từ phía trước nhà, nhân viên cảnh sát tiến về phía sân sau nơi Daniel Sơn Phạm đang đứng một mình. Họ nhắm vào Daniel Sơn Phạm bắn 4,5 phát liền một lúc làm Sơn ngả gục chết liền tại chỗ.

Ông Phạm Vinh ngậm ngùi kể. Trong hoàn cảnh hiện trường vừa trình bày. Nếu nhân viên cảnh sát là những người có lòng nhân hậu và với tinh thần phục vụ người dân đúng đắn. Và là người tỉnh táo hơn Daniel Sơn Phạm, cảnh sát phải biết xử trí ra sao với một bịnh nhân tâm thần. Trước tiên họ phải có lòng trắc ẩn, thương cảm để “nới tay” đối với người bịnh. Hơn nữa Sơn đang đứng một mình và trong tình trạng không có thể gây nguy hiểm đến cho bất cứ một người nào, kể cả với họ. Nên điều người cảnh sát phải làm, nên làm là dùng lời khuyến dụ, thuyết phục để làm hạ cơn rối loạn tâm thần của Daniel Sơn Phạm rồi tìm cách đưa người bịnh vào nhà thương. Nhưng than ôi! những người “bạn dân” được mời đến giúp dân họ không làm việc này. Để giải quyết công việc một cách mau chóng và không cần suy nghĩ lôi thôi. Nhân viên cảnh sát đã nổ súng bắn chết Daniel Sơn Phạm ngay tại chỗ. Hành động này, khiến người ta liên tưởng đến phim cao bồi có tựa đề “Bắn Chậm Thì Chết” dạo nào.

Trong cuộc phỏng vấn của ông Thomas Nguyễn trên chương trình phát thanh của LDCTNV/BCL nào ngày thứ Sáu 22 tháng 8 năm 2009 vừa qua. Luật sư Nguyễn thị Thu Hương, người đang đảm trách hồ sơ Daniel Sơn Phạm cho biết 100 ngày đã trôi qua. Nhưng, tới giờ phút đó bên Sở Cảnh Sát thành phố vẫn chưa công bố một chi tiết nào về cái chết của Daniel Sơn Phạm.

Luật sư Thu Hương còn cho biết, theo lẽ thông thường thì chỉ trong một tuần lễ phải có bản báo cáo rồi. Về phía Giám định Pháp y cũng không được nhắc tới và ngay cả tên tuổi nhân viên cảnh sát bắn chết nạn nhân cũng không được tiết lộ. Những sự kiện vừa nói, đã cho thấy có những điều bất thường trong cái chết của Daniel Sơn Phạm, so với cái chết của Trần thị Bích Câu năm nào. Đối với vụ Trần thị Bích Câu, tất cả hồ sơ liên quan tới nội vụ chỉ trong một tuần đã được công bố công khai.

Qua cái chết Daniel Sơn Phạm với tinh thần làm việc của Sở Cảnh Sát, Văn Phòng Biện Lý và Văn phòng Thị Trưởng thành phố “đã không tránh khỏi người dân nghi ngờ” cái chết của Daniel Sơn Phạm do cảnh sát gây ra, là một vi phạm nghiêm trọng trong cách hành xử của cảnh sát khi tiếp cận với người dân.

Được biết trong Ngày Hội Cộng Đồng 23/8/09, đã có trên 600 đồng hương ký tên vào Bản Thỉnh Nguyện Thư của gia đình ông Phạm Vinh yêu cầu Hội Đồng Thành Phố làm sáng tỏ cái chết của Daniel Sơn Phạm và Sở Cảnh Sát công bố nội dung cuộn băng thu âm khi gia đình Daniel Sơn Phạm gọi 911 cầu cứu với Sở Cảnh Sát .

Sự việc xảy ra chưa ai khẳng định nhân viên ảnh sát đã hành sự đúng hay sai nguyên tắc. Nguyên tắc ở đây, là những điều người cảnh sát được huấn luyện tại trung tâm huấn luyện và sự uyển chuyển làm sao cho phù hợp với hoàn cảnh thực tế nơi hiện trường. Nhưng, điều tôi muốn nêu ra việc làm sáng tỏ nội vụ một cái chết, là bổn phận và nhiệm vụ của Sở Cảnh Sát, Hội Đồng Thành Phố, Văn phòng Biện Lý Cuộc khi có sự khiếu nại trong tinh thần luật định. Một việc mà chính quyền phải thực hiện càng sớm càng tốt, để tránh sự hoang mang trong lòng người dân.

Làm sáng tỏ một vụ án mạng ở đây, không có nghĩa bắt buộc chánh quyền phải thừa nhận lỗi lầm ngộ sát hay cố sát. Mà là sự giải thích rõ ràng quan điểm của chính quyền đối với sự việc để người dân an tâm sinh sống và tin tưởng vào sự làm việc của nhân viên cảnh sát. Thái độ trì hoản của chính quyền với thời gian dài bất thường, đã cho thấy chính quyền Chuck Reed khinh thường tiếng nói và mạng sống của người dân. Và những cơ quan liên hệ trong chính quyền không làm điều này là trái với lương tâm và công lý.

CĐVN là một cộng đồng thiểu số. Nhưng, về phương diện công dân Hoa Kỳ , người Việt đã đóng góp vào sự phồn vinh của thành phố San Jose. Do đó, họ có quyền đòi hỏi chính quyền giải đáp những thắc mắc, khiếu nại và thỉnh nguyện trong tinh thần thượng tôn luật pháp. Cái chết của thanh niên Daniel Sơn Phạm trên phương diện đời sống thì cũng bình thường như những cái chết khác. Nhưng, làm sáng tỏ nguyên nhân cái chết có nhiều nghi ngờ là điều cần thiết.

Khi gia đình Micheal Jackson đòi hỏi chính quyền làm sáng tỏ cái chết của người ca sĩ tài danh và được chính quyền đáp ứng. Phải chăng gia đình Micheal Jackson nhờ có sức mạnh của đồng tiền? Điều này để mọi người thấy rằng, là thành phần thiểu số, cái vốn của chúng ta chỉ là những lá phiếu. Tuy thiểu số, nhưng trong các cuộc tranh cử vừa qua đã cho thấy những lá phiếu thiểu số này đã góp phần tích cực vào sự định đoạt chức vụ Thị trưởng, Nghị viên trong thành phố. Và cuối cùng, cộng đồng VNHN trên mọi phương diện đừng để chính quyền địa phương nơi mình cư trú nghĩ rằng, chúng ta chỉ là những cục thịt biết đi, biết đứng cho họ tùy tiện bóp méo, vo tròn .

*Đặng thiên Sơn (3/9/09)













Tự hào dân tộc!

* Đặng thiên Sơn.

Người Việt thường tự hào mình là một dân tộc có trên “Bốn Ngàn Năm Văn Hiến”. Nhưng, hỏi văn hiến là gì? Thì hầu như nhiều người, đặc biệt là thế hệ trẻ không tránh khỏi sự lúng túng khi giải thích về hai chữ này. Vì vậy, ý niệm về văn hiến chỉ là sáo ngữ và trở thành một thứ thông điệp là “nói để mà nói”. Người ta lúng túng có hai lý do. Thứ nhứt, vì không chịu tìm hiểu. Thứ hai, vì ý nghĩa của nó quá bao la, bát ngát. Vậy văn hiến là gì, nội dung ra sao?

Nếu văn hóa và văn minh có nguồn gốc từ phương Tây. Thì tại phương Đông khái niệm về văn hiến được nhắc nhở đến tại Trung Hoa và Việt Nam. Riêng ở Việt Nam, hai chữ văn hiến thường được nói đến từ khi xuất hiện trong bài “Bình Ngô Đại Cáo” của Nguyễn Trãi vào năm 1428 qua hai câu:

Như nước Ðại Việt ta từ trước,
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu.

Theo Chu Hy đời Tống, Trung Hoa giải thích thì văn là “điển tịch dã”. Còn hiến là “hiền dã”. Tức văn chỉ về “khuôn phép, trước tác, sách vở”. Còn hiến chỉ về những “nhân vật hiền tài”. Như vậy, văn hiến là văn hoá, sáng tạo và số lượng hiền tài của đất nước.

Nội dung của văn hiến biểu hiện trong đời sống con người qua các phương diện Văn hóa, Xã hội, Chính trị, Kinh tế. Những biểu hiện này thay đổi liên tục hết thế hệ này tới thế hệ kia theo từng thời kỳ mạnh, yếu của đất nước đã tạo nên lịch sử.

Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có.

( Bình Ngô Đạo Cáo của Nguyễn Trãi)

Một cá nhân không hiểu lịch sử dân tộc mình sẽ ngại ngùng, bở ngở trước các dân tộc khác khi được hỏi tới . Điều này, có thể đưa đến sự chối bỏ nguồn gốc và dẫn tới một quyết định mù quáng. Tại hải ngoại có nhiều người ra đường không dám nhận mình là người VN. Ngược lại, đã không hỗ thẹn tự nhận mình là người Tàu, người Nhật, người Đại hàn. Trong khi lịch sử dựng nước, giữ nước của các dân tộc vừa kể không có gì hay ho đáng để tự hào hơn Việt Nam.

Muốn tự hào về dân tộc, người ta phải hiểu được những thứ đáng để tự hào. Phải trang bị cho mình sự hiểu biết về lịch sử. Muốn được như vậy, thì phải hiểu kiến thức mỗi cá nhân không ai cho, không ai biếu, không ai tặng mà người ta phải tự mình tìm đến nó.

Là người Việt Nam khi hiểu được ý nghĩa các hoa văn khắc hình chim, gà, hươu và con người trên mặt Trống Đồng Ngọc Lũ sau thế kỷ thứ 4 trước Tây lịch tiêu biểu cho sinh hoạt 4 mùa của muôn loài, là một quyển Âm Lịch kỳ diệu thì chúng ta mới hảnh diện được về văn hóa dân tộc.
Nếu biết thành Cổ Loa xây vào thế kỷ thứ 3 trước Tây lịch đời vua An Dương Vương có 9 vòng xoáy trôn ốc từ trong ra ngoài với các hào, lũy kiên cố về mặt quân sự là tuyến phòng thủ chống ngoại xâm, về mặt xã hội là nơi cư trú của người dân và về mặt văn hóa là trình độ sáng tạo của con người. Thì thành Cổ Loa xứng đáng là một kiến trúc độc đáo của nhân loại. Bởi vì, đem so sánh với Kim Tự Tháp của Ai Cập xây vào năm 2770 trước Tây lịch tuy có nền kiến trúc văn minh cổ đại, nhưng chỉ là mồ chôn của các vua chúa. Hay Vạn Lý Trường Thành đời nhà Thương do Tần Thủy Hoàng xây vào thế kỷ thứ 2 trước Tây lịch là một công trình, nhưng chỉ là con đường dài ngoằn ngoèo băng qua các đỉnh đồi.
Phải thấy lý tưởng chiến đấu của Hai Bà Trưng, mới tự hào dân tộc VN đã có người phụ nữ lãnh đạo đất nước đầu tiên trên thế giới vào năm 40 sau Tây lịch. Đem so với nữ hoàng Ai cập Cleopastra nối ngôi vua cha vào năm 51 trước Tây lịch hay đời nhà Đường năm 690 có Võ Tắc Thiên, đời Mãn Thanh năm 1835 có Từ Hy Thái Hậu. Và đối với lịch sử cận đại Anh quốc có nữ hoàng Elizabeth Alexandra Mary, có thủ tướng Margaret Hilda Thatcher; Phi luật Tân có tổng thống Maria Cojuangco Aquino, TT. Macapagal Arroyo và Đức quốc có bà thủ tướng Angela Merkel. Thì những người đàn bà vừa kể, không ai thể hiện được tinh thần quốc gia dân tộc với bốn chữ “ Nợ nước, tình nhà”.
Khi nhận ra được trận thủy chiến của Ngô Quyền vào năm 938 và Trần Hưng Đạo vào năm 1288 trên sông Bạch Đằng với quân Nam Hán, quân Nguyên bằng tầm vong, cọc sắt là sự phối hợp và vận dụng thủy triều một cách khoa học có một không hai của nhân loại, và vào năm 1786 chỉ trong vòng bảy ngày vua Quang Trung Nguyễn Huệ đã đánh đuổi quân Mãn Thanh đông gấp mấy chục lần ra khỏi bờ cõi, mới tự hào mình là dân Việt Nam.

Những chiến công và tinh thần chiến đấu bảo vệ tổ quốc của tiền nhân vừa kể. So với những trận đánh với vủ khí cận đại khi người Anh ca tụng tướng Bernard Montgomery, người Mỹ ca tụng tướng George Smith Patton, người Pháp ca tụng tướng Charles De Gaulle thời đệ nhị thế chiến về “Trận chiến huyền thoại Normandy 1944”,thì những người này vẫn không sánh bằng.

Nhìn lại dân tộc VN , với hơn 1.000 năm bị Tàu đô hộ và 100 năm bị thực dân Pháp cai trị, nhưng bản sắc dân tộc vẫn còn. Chúng ta không mất gốc, không bị đồng hóa và còn xuất sắc hơn nữa là đã có được một tiếng nói riêng độc đáo. Đặc thù này so với các dân tộc Nam Mỹ như: Mễ, Ba Tây, Á Căn Đình v.v… họ chỉ bị Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đô hộ chưa đầy 100 năm đã mất gốc, tiếng nói không còn. Vậy thì tại sao chúng ta không tự hào về dân tộc của mình?

Người Việt tỵ nạn cộng sản nếu không hiểu rõ lịch sử lá cờ vàng ba sọc đỏ, là sự chuyển hóa nối tiếp của lá cờ dân tộc với “quẻ càng” có nền vàng từ năm 1802 đời nhà Nguyễn, chớ không phải là quốc kỳ của thời đệ nhứt, đệ nhị VNCH. Thì làm sao đủ thuyết phục người nghe, khi muốn triệt hạ lá cờ nền đỏ sao vàng của đảng CSVN bán nước xuất hiện năm 1930, đang áp đặt lên dân tộc Việt Nam.

Người Mỹ không chấp nhận lá cờ “Con Voi Trắng” của đảng Cộng hoà hay “Con lừa ” của đảng Dân chủ là quốc kỳ của mình. Họ chỉ công nhận lá cờ hiện nay có tiểu sử từ 13 ngôi sao (thirteen colonies) đến 50 ngôi sao tượng trưng cho 50 tiểu bang kể từ ngày lập quốc vào năm 1776. Thì phải hiểu người Việt Nam tỵ nạn CS tại hải ngoại không chấp nhận lá cờ máu của đảng CSVN là điều đương nhiên.

Việt Cộng gian ác đang ngụy tạo lịch sử dân tộc. Chúng cho rằng vua Hùng có công dựng nước, nhưng người có công giữ nước là Hồ Chí Minh. Đây là một sự man trá trắng trợn không thể tha thứ được. Do đó, kiến tạo niềm tự hào để trả sự thật cho lịch sử là điều cần thiết đối với mọi thế hệ. Đặc biệt là thế hệ trẻ, những người đang trên đường thay thế cha, thay thế anh trong sự nghiệp xây dựng cộng đồng VN hải ngoại và chuẩn bị kiến tạo một nước Việt Nam độc lập, tự do không cộng sản tại quê nhà.

Với quá trình dựng nước và giữ nước qua bao thăng trầm, dân tộc Việt Nam vẫn trường tồn. Điều này, phải chăng đã cho thấy chúng ta nhờ có truyền thống “mấy ngàn năm văn hiến” ? Nếu thừa nhận và coi đó là tài sản quí báu của cha, ông để lại thì đây không phải là điều chúng ta ngẫng mặt tự hào hay sao?

Đặng thiên Sơn (26/8/09)

Tài liệu tham khảo:
-Việt Nam Văn Minh Sử của Lê Văn Siêu
-Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim
- Bách Khoa Toàn Thư (Wikipedia)


Wednesday, August 19, 2009

Ngày Cộng Đồng: “Một chân trời mới”

•Đặng thiên Sơn
Phải nói rằng thành phố San Jose miền Bắc Cali, Hoa Kỳ không hổ danh là Thủ Đô Chính Trị của người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại. Những sinh hoạt đa dạng và nhiều màu sắc của người Việt tại đây, đã nói lên danh xưng này.

Thật vậy, trong hơn 30 năm qua, kể từ ngày định cư tại San José người Việt đã ra sức xây dựng thành một cộng đồng Việt Nam có nét đặc thù độc đáo, riêng biệt so với các sắc dân khác. Trong sự hài hòa, ngoài việc biết ơn phần đất đã cưu mang mình bằng cách góp phần tích cực vào sự phát triển kinh tế, họ còn thể hiện tinh thần không quên đồng bào đau khổ tại quê nhà. Và đặc biệt hơn vì lý tưởng tự do, họ đã bền bỉ đóng góp tâm huyết vào việc đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do không cộng sản. Ý chí này, quyết tâm này, đã làm cho bọn Việt Cộng tại Tòa Lãnh Sự ở San Fransico điên đầu, nhức óc.
Nếu New York được gọi là thành phố lớn, trù phú nằm về phía đông của Hoa Kỳ, thì về phía tây thành phố San Fransico nằm bên này bờ Thái Bình Dương là tiêu biểu. Với vị trí thuận lợi New York và San Fransico, đã trở thành hai thành phố có nền kinh tế và chính trị quan trọng nhứt, nhì của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Thành phố San Fransico cách xa San Jose 50 dậm về hướng bắc, là thành phố đã được hầu hết các quốc trên thế giới chọn là nơi đặt Tòa Đại Sứ, Tòa Lãnh Sự đặc trách các tiểu bang miền Tây Hoa Kỳ. Tập đoàn Cộng Sản Việt Nam hại dân, bán nước cũng không ngoài sự chọn lựa này.
Một trong những đơn vị của tòa cao ốc tọa lạc tại số 1700 đường California, San Fransico đã trở thành hang “Bắc Pó” của Việt Cộng tại hải ngoại. Việt Cộng đã chọn nơi đây làm “mật khu” để chỉ huy mọi hoạt động của chúng tại tiểu bang Cali - Tiểu bang có người Việt cư ngụ đông đảo nhứt hải ngoại.
Tòa Lãnh Sự Việt Cộng tại SF trong những năm vừa qua đã nhiều lần chỉ thị cho tay sai và bọn Việt gian đón gió trở cờ ngăn chận nghị quyết cờ vàng từ Nam cho tới Bắc California. Đặc biệt tại San Fransico vào năm 2004, khi ông Willie Brown làm Thị Trưởng và tại San Jose năm 2005, vào thời ông Ron Gonzales làm thị trưởng. Nhưng nọi nỗ lực ngăn chận này của Việt Cộng và Việt Gian đã bị cộng đồng ngừời Việt quốc gia tại hai miền Nam Bắc Cali đánh bại.
Từ ngày Việt Cộng thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ và đặt Tòa Lãnh Sự tại thành phố S.F. Bọn chúng đã đón nhận không biết bao nhiêu cuộc biểu tình của người Việt quốc gia tố cáo trước công luận quốc tế về sự cai trị dã man, độc tài của chế độ. Những cuộc biểu tình phối hợp giữa các thành phố như Oakland, Stockton, Livermore, Modesto, Sacramento v.v… Số lượng tham dự từ vài trăm đến một, hai ngàn người. Nhưng, đông đảo nhứt vẫn xuất phát từ thành phố San Jose.

Mặc dù chịu ảnh hưởng quấy phá nặng nề trực tiếp phát xuất từ Tòa Lãnh Sự Việt Cộng tại SF, nhưng cộng đồng Người Việt tại San José trong hơn ba mươi năm qua vẫn một lòng trung thành với lý tưởng quốc gia. Người Việt tại San Jose, với căn cước tỵ nạn chính trị, họ đã đoàn kết thành bức tường đồng ngăn chận và anh dũng bẻ gẫy âm mưu xâm nhập, khống chế cộng đồng VN của Việt Cộng. Điển hình nhứt CDVN San Jose đã phá vở âm mưu ngăn chận nghị quyết cờ vàng, âm mưu chống cái tên Little Sàigòn cho một khu thương mại người Việt vừa qua của bọn tay sai, thân cộng.

Bất cứ ở một phương diện nào cũng vậy, nếu chúng không biết thay đổi thì sẽ dậm chân tại chỗ. Sự dậm chân đồng nghĩa với thụt lùi khi thời gian mỗi ngày cứ đi tới. Khi dậm chân đứng một chỗ, người ta sẽ không thấy được sự phân biệt lớn của vũ trụ. Và cứ mãi ngồi hoài ở hàng ghế đầu trong hội trường, người ta sẽ không thấy được những gì xảy ra ở phía sau.

Sau việc bãi nhiệm bà nghị viên bất xứng tại khu vực 7 bất thành, nếu không có sự tái cấu trúc hoạt động cộng đồng với sự tham gia của thế hệ trẻ, thì sẽ không có Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc Cali ra đời. Nếu không có Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc Cali chưa chắc có Ngày Cộng Đồng với những sinh hoạt đầy ý nghĩa của nó. Đây là sự thật khó phủ nhận

Thành phần nhân sự điều hành LĐCTNV/BCL là những người trẻ thuộc thế hệ thứ hai. Thế hệ thứ hai vừa được trang bị một tinh thần quốc gia dân tộc, vừa được trang bị một kiến thức dồi dào, đã cho thấy cộng đồng VN hải ngoại đang mở ra một chân trời mới. Chân trời này được thể hiện trong Ngày Cộng Đồng 23/8, với sự có mặt của các Bác Sĩ, Nha sĩ, Dược sĩ giúp khám bịnh và hướng dẫn chăm sóc sức khỏe cho đồng hương.

Xây dựng cộng đồng như chăm sóc vườn cây ăn trái, một vườn hồng, một bãi cỏ. Thứ cây cỏ nào cũng có gốc và rễ. Nếu không có gốc, có rễ thì cây, cỏ sẽ không phát triển và đứng vững trước phong ba, bảo táp. Ngày Cộng Đồng 23/8, chắc chắn vĩnh viễn sẽ là ngày truyền thống, đánh đấu một bước tiến trong việc xây dựng cộng đồng. Đây là hình ảnh của sự đoàn kết, phối hợp hai thế hệ của người Việt quốc gia hải ngoại.

Trong hai năm gần đây, từ những diễn biến Phong Trào Cử Tri SJ Đòi Dân Chủ đấu tranh cho tên Little Sàigòn, việc bãi nhiệm một nghị viên bất xứng, sự ra đời của LĐCTNV/BCL, đến Ngày Cộng Đồng và những việc làm của các tổ chức người Việt quốc gia với chương trình phát thanh của Huỳnh Hớn đài AM 1430, Hạ Vân đài AM 1500 phải là những gáo nước lạnh tạt vào mặt bọn Việt Cộng ác ôn tại San Fransico. Nhìn ra được như vậy, chúng ta mới tự hào về sự can trường, bất khuất của người Việt quốc gia và Ngày Cộng Đồng là sự cáo tri với trời đất: “ Mẹ Việt Nam ơi! Chúng con vẫn còn đây”…

• Đặng thiên Sơn (Ngày 20 tháng 8/2009)


Lữa thiêng tự do: “Hải ngoại, quốc nội một lòng”

*Đặng thiên Sơn.
6 giờ chiều ngày Chủ Nhật 16 tháng 08 năm 2009 tới đây, trong khuôn viên khu thương xá Lion Plaza tọa lạc tại ngã tư đường Tully và King Rd thành phố San Jose. Một chương trình văn nghệ đấu tranh với chủ đề: Lữa thiêng tự do: “hải ngoại, quốc nội một lòng” sẽ được diễn ra.

Với chủ đề của nó, đã cho thấy người Việt sống lưu vong tại hải ngoại vẫn luôn nặng lòng với tổ quốc và không quên đồng bào đau khổ tại quê nhà. Đây không phải là lần đầu tiên, mà từ lâu, kể từ ngày gạt nước mắt ra đi người Việt hải ngoại đã liên tục thể hiện tinh thần “Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ”.
Lữa thiêng tự do: “hải ngoại, quốc nội một lòng” là một chương trình văn nghệ tự phát, được hai đài phát thanh Việt Nam AM1430 và Việt Nam Bắc Cali AM1500 ông Huỳnh Hớn và của cô Hạ Vân, phối hợp với nhiều đoàn thể quốc gia và các cơ quan truyền thông, báo chí trong vùng đứng ra tổ chức.

Mục đích của chương trình văn nghệ, là thắp lên ngọn lữa hồng để sưởi ấm lòng và hổ trợ tinh thần đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền và tự do tôn giáo của đồng bào quốc nội. Đặc biệt, để chia sẽ những khổ đau tủi nhục mà đồng bào giáo dân, các vị linh mục nhà thờ Tam Tòa thuộc thị xã Đồng Hới, giáo phận Vinh tỉnh Quảng Bình đã gánh chịu dưới sự đàn áp sắt máu, man rợ của chính quyền Việt Cộng trong những ngày cuối tháng 7 vừa qua.

Đối với cuộc đàn áp giáo dân Tam Tòa của nhà cầm quyền Việt Cộng. Không phải chỉ riêng người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại thành phố San Jose, miền bắc tiểu bang California lên tiếng hiệp thông cầu nguyện. Mà hầu như người Việt Nam hải ngoại khắp năm châu, bốn bể bất kể là Lương hay Giáo mọi người điều xót xa, đau lòng, phẩn nộ, cực lực lên án trước công luận quốc tế về hành động dã man, bạo ngược của tập đoàn Việt Cộng.

Để lừa gạt giáo dân, , che mắt ký giả ngoại quốc , che mắt các ngoại giao đoàn, bịt mắt dư luận thế giới . Tập đoàn thống trị Việt Cộng đã dở trò hèn hạ bằng cách cho bọn tay sai là lũ côn đồ, cán bộ, bộ đội và gia đình chúng giả dạng trà trộn vào hàng ngủ giáo dân. Bọn vô thần này đã chưởi bới phụ nữ, trẻ em, và người già cả. Bọn đầu trâu mặt ngựa này, đã cố tình gây nên cảnh náo loạn để công an Việt Cộng ra mặt lấy cớ đánh đập, bắt giam những người vô tội. Với mục đích bịt miệng, ngăn chận những thỉnh nguyện chính đáng của giáo dân Tam Tòa. Đây là thủ đoạn vừa ăn cướp vừa la làng của Việt Cộng lưu manh. Là hành động ném đá dấu tay của bọn VC bán nước cầu vinh. Ngoài ra chúng còn trắng trợn cưỡng chiếm thánh giá của nhà thờ. Biểu tượng của lòng tin. Thái độ của chúng đã xúc phạm trầm trọng đến niềm tin thiêng liêng của con người.

Cuộc đàn áp tôn giáo tại Tam Tòa, Đồng Hới vào ngày 20-7-200.9, đã làm mọi người ngẫng ngơ, bàng hoàng đến rơi lệ. Không một người Việt hải ngoại nào không cảm thấy xót xa, phẩn nộ trước sự tàn bạo mất tính người của Việt Cộng . Qua hệ thống internet người ta theo dõi tin tức và xem những hình ảnh giáo dân Tam Toà bị công an Việt Cộng quăng lên xe như ném một con thú. Nhìn hình ảnh công an Việt Cộng dùng gậy gộc, dùi cui, roi điện đánh đập người dân đến u đầu, xức tráng và ngất xỉu, không ai tránh khỏi đau lòng. Và tàn ác hơn, Việt Cộng lại nhẫn tâm đến độ không cho những nạn nhân vào nhà thương để cấp cứu, chữa trị.

Hành động của chính quyền Việt Cộng đối xử với giáo dân từ Thái Hà cho đến Tam Toà , đã cho thấy tập đòan thống trị Việt Cộng là hiện thân một loài xúc vật lên làm người mới đối xử với đồng loại như vậy. Đã chứng minh cho thế giới thấy đó là một chế độ vô thần không còn chối cãi. Chế độ vô nhân đạo này đã tạo nên một Ngày Hiệp Thông Cầu Nguyện Lịch Sử tại giáo phận Vinh.

Vào sáng ngày Chúa nhật 26/7/2009, tại nhà thờ Xã Đoài, toàn thể giáo dân đã tổ chức buổi cầu nguyện cho những giáo dân Tam Tòa người bị công an Quảng Bình đánh đập và bắt giữ. Cùng thời điểm đó tại 18 sở hạt khác trên khắp giáo phận, có gần 500 ngàn giáo dân đồng loạt hướng về Tam Toà với lời cầu nguyện. Có thể nói đây là một sự kiện trọng đại chưa hề xảy ra từ trứơc tới nay khi Việt Cộng lên cầm quyền.

Ngày hiệp thông cầu nguyện 26/7/09 vừa nói, đã thể hiện một đức tin mạnh mẽ , một thái độ kiêu hùng và ý chí can trường của giáo dân. Đây là một cái tát nẩy lửa vào mặt bạo quyền Việt Cộng. Là một thông điệp mạnh mẻ, đanh thép báo cho Việt Cộng gian ác biết rằng làm người phải có lương tri và đạo đức. Nếu không sớm thì chầy sẽ bị hủy diệt trước công lý và hòa bình.

Dưới ánh hồng rực rở của ngọn lửa thiêng. Và trong lời ca tiếng hát, cất lên từ khu thương xá Lion Plaza của người Việt hải ngoại tại San Jose trong đêm Việt Nam hải ngoại, quốc nội một lòng. Tôi xin mượn lời phi lộ của Linh Mục Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh cư ngụ tại Đức trong bài viết “Phúc cho ai khao khát nên người công chính!” khi đề cập đến hành động dã man của VC:

“Có lẽ, không một trong quốc gia nào trên thế giới, có những cảnh tượng, một chính quyền thuê những phẩn tử côn đồ mất dạy, phục vụ cho chế độ. Công an cởi áo, mặc áo thường dân, trà trộn vào bè lũ du côn, ăn hôi. Còn cái hèn hạ xỉ nhục nào hơn cho guồng máy Công An Nhân dân?! Chỉ có trong chế độ bạo tàn bất nhân như hiện nay tại Việt Nam.
Làm sao có thể gọi được là một chính quyền, nếu chính quyền đó, thuê bọn du đãng đánh đập tu sĩ và giáo dân. Vì thế, chúng tôi luôn khẳn định rằng, nhà cầm quyền cộng sản, phải gọi là một băng đảng du côn cướp phá gian manh, mới thật đúng hiệu. Nhà cầm quyền cộng sản có khác gì một băng đảng? Không hơn không kém! Một chính quyền, nếu và chỉ nếu, chính danh, nếu chính quyền đó bắt bỏ tù những kẻ lưu manh, đánh phá người dân. Đằng này, ngược lại! Nhà nước Việt cộng nhờ vào thế lực xã hội đen để bảo vệ chế độ, thì chế độ này phải đồng hóa với thế lực đen xã hội. Bạo quyền Việt cộng đồng nhất là một chế độ lưu manh, một lũ du côn mất dạy nhất! ”

* Đặng thiên Sơn (12/8/09)