Thursday, July 31, 2008

Thương phế binh VNCH, nghị viên Madison và cờ đỏ, cờ vàng.

Thương phế binh VNCH, nghị viên Madison và cờ đỏ, cờ vàng.

*Đặng thiên Sơn

Nghe đài phát thanh Việt Nam AM 1430 của Huỳnh Hớn, Radio Bolsa buổi sáng của Huỳnh Lương Thiện hay đọc trên các báo, trên mạng lưới toàn cầu Thư Mời đồng hương tham dự buổi nhạc hội Hoa Tình Thương gây quỹ yểm trợ “Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa” do các hội đoàn quân đội trong Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Trung Tâm Tây Bắc Hoa Kỳ, Khu hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Bắc Cali, Ban Đại Diện Cộng Đồng VN/BCLvà của nhiều nhân sĩ tổ chức. Tôi thấy lòng mình không tránh khỏi xót xa, ngậm ngùi.

Ba mươi ba năm qua, có lúc tôi nhắm mắt cố quên quá khứ, để hướng về tương lai như nhiều người đề nghị. Nhưng thử hỏi, nếu chúng ta thừa nhận ký ức là bộ nhớ của máy vi tính con người, thì quá khứ rõ ràng là một phần của đời sống. Như vậy, phủ nhận dĩ vãng, quên quá khứ là phủ nhận giá trị của đời sống. Nên thú thật, tôi không thể nào quên dĩ vãng cho được! Vì vậy, với tôi, quá khứ là thời gian bất tử cho đến khi lìa đời, còn tương lai là chuổi ngày còn lại của đời sống phải đi tới.

Trong đời, ai cũng có kỷ niệm của những ngày đã qua, nhưng chưa nghe ai nói có kỷ niệm của những ngày sắp tới. Cho nên, khi nói đến những gì liên quan đời lính, tôi thấy lòng buồn man mác. Tôi không hiểu tại sao như vậy! Có lẽ đây là tâm trạng của một người lớn lên trong thời binh lữa .

Là người lớn lên trong thời chinh chiến, tôi không tránh khỏi những tháng năm ôm súng ngoài sa trường. Trong những ngày tháng này, tuy không bị mất đôi tay, đôi chân, đôi mắt, hay những nặng nề trên thân thể như các chiến hữu trong Lục quân Việt Nam Cộng Hòa , nhưng tôi tự hào là đã đóng góp máu xương, da thịt để vung bồi phần đất tự do miền Nam yêu dấu.

Hàng năm, vào ngày Quốc hận 30 tháng 4, ngày Quân lực 19 tháng 6, tôi ngậm ngùi nhớ về quá khứ. Tôi âm thầm một mình, ngồi nhỏ lệ trong căn phòng nhỏ. Tôi nhớ về quảng đời binh nghiệp. Tôi nhớ bạn bè trong đơn vị, hình dung lại những hình ảnh tang thương, đổ nát của quê hương, mà trên đường hành quân từ tam biên Hạ Lào đến Kampuchia và những tỉnh miền Nam đã đi qua…Tôi tham dự những ngày lễ kỷ niệm, vừa để nhớ về dĩ vãng vừa góp phần với các anh, chị trong QLVNCH và đồng bào để hô to, nói lớn cho nhân loại nghe về một quân lực anh dũng, thiện chiến bị bức tử trên quả địa cầu.

Khi tôi đặt bút viết những giòng này, thì cuộc chiến Quốc - Cộng đã chấm dứt từ lâu. Tất cả đã đi vào dĩ vãng, nhưng những hậu quả khốc hại của nó vẫn còn tồn tại. Đó là cuộc đời của những người lính còn ở lại quê nhà. Nhưng đây không phải là sự ở lại của một nhảy dù Nguyễn Văn Đương tại đồi Charlie. Không phải là sự ở lại của không quân Phạm Phú Quốc trên vùng trời Bắc Việt. Và cũng không phải là sự ở lại của hải quân Ngụy Văn Thà tại quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trên biển Đông, mà là cuộc đời các thương phế binh quân lực VNCH. Đây là sự thật, chúng ta, những người hải ngoại không thể phủ nhận để lãng quên.

Riêng tôi, làm sao quên được những chiến hữu thương binh của mình thuộc Đại Đội I Trinh Sát, Sư Đoàn Nhảy Dù (thời Thiếu tá Nguyễn Văn Dũng làm Đại Đội Trưởng, Trung tướng Dư Quốc Đống làm Tư Lệnh Sư Đoàn), đang sống lầm than và có người nay đã chết. Tôi không vui khi nghĩ đến điều này. Hình như đây là món nợ vô hình, tôi chưa giải quyết xong.

Tôi viết những giòng này, kêu gọi sự tham gia đông đảo của đồng hương trong ngày nhạc hội 27 tháng 7/08 tại G.I Forrum như ý nghĩa của nó, để đền bù phần nào sự thiếu sót. Và mong quí đồng hương đến với nhạc hội bằng tấm lòng rộng mở “Tôi không quên anh”.

Với cuộc sống ấm no nơi xứ người chỉ có những kẻ vong bản, những người vô tình mới quên quá khứ, để phủ nhận giá trị sự hy sinh của những chiến sĩ QLVNCH, những người đã vĩnh viển ra đi hay những người còn sống đã đổ xương trắng, máu đào tưới lên hai chữ tự do, tô thắm cờ vàng. Những người đã lót đường, để cho chúng ta đi qua có mặt ngày hôm nay nơi đất khách, quê người.

Viết đến đây, tôi muốn chia sẽ với đồng hương, những người Việt quốc gia chân chính về hiện tượng một chuyên viên nói láo - người đã ngăn cản nghị quyết cờ vàng.

Có lẽ lúc miền Nam Việt Nam lọt vào tay bạo quyền Việt cộng, bà Madison Nguyễn, nghị viên khu vực 7 mới sanh ra đời. Khi bà mở mắt ra thì chung quanh bà, là màu máu đỏ của lá cờ hôi tanh. Bà không có một ấn tượng nào về cờ vàng, về sự xung đột chủ nghĩa giữa hai miền Nam Bắc từ ngày đó. Hơn nữa, vì đã từng là “thiếu nhi quàng khăn đỏ”, là “cháu ngoan bác Hồ”, bà Madison có ấn tượng sâu sắc, thân tình với cờ đỏ sao vàng hơn là cờ vàng ba sọc đỏ quốc gia, là điều dễ hiểu.
Cho nên mặc dù đang hưởng bổng lộc do thuế của những người quốc gia tỵ nạn cộng sản đóng góp, bà Madison vẫn thấy cờ máu là lá cờ bà quen thuộc hơn. Đây có thể là nguyên do đã dẫn đến quyết định ngăn cản nghị quyết cờ vàng, để dành lại cho nghị quyết cờ đỏ của bà Madison , lúc bà chỉ mới là một ủy viên học chánh tầm thường.

Chỉ trong vòng một tuần tại thành phố San Jose, trong cộng đồng đã xảy ra hại vụ hạ cờ máu của Việt Cộng, đã cho thấy phảng phất việc thi hành nghị quyết 36 của Việt Cộng đang được khai triển mạnh. Lần thứ nhứt ngày 16 tháng 7 năm 2008, tại khách sạn Fairmont nằm ngay trung tâm thành phố trên đường Market.
Lần thứ hai ngày 22 tháng 7 năm 2008, tại lầu 1 thư viện trường San Jose High School tọa lạc tại ngả tư đường 24 St và Julian. Với chiến thắng hạ cờ máu VC là một tin vui, nhưng đồng bào tỵ nạn cộng sản chân chính không nghe đài phát thanh Quê Hương, truyền hình Quê Hương , báo Tin Việt News, tổ chức No Recall của ông “Ao dòi” Hoàng Thế Dân là những thành phần luôn luôn binh vực bà Madison là người quốc gia chân chính, là người chống cộng chân chính và bản thân bà Madison cũng không lên tiếng nói một lời về sự kiện quan trọng xảy ra trong thành phố, thuộc phạm vi sinh hoạt chống cộng của người Việt hải ngoại trong đó có bà. Thì chẳng lẽ hạ cờ đỏ VC, đối với họ, với bà là một tin buồn ?.

Với thái độ im lặng của bà Madison dành cho cộng đồng, dành cho những người quốc gia quí trọng biểu tượng cờ vàng, thương mến tên Littlsàigòn, đã khiến mọi người không khỏi nghi ngờ về hiện tượng cúp đèn hơn 4 tiếng đồng hồ trong ngày Tuần báo Tiếng Dân mừng 6 tuổi và ra mắt hai quyển sách Thế Lực Đen và Sài Gòn Business District: Hồi chuông báo tử. Nếu những nghi vấn đặt ra quanh vụ cúp điện là đúng, thì chẳng những vụ cúp điện liên quan đến thế lực đen, thế lực đỏ… mà còn liên quan đến thế lực vùi đập của đôi trai tài, gái sắc Chuck Reed - Madison.

Để chấm dứt bài viết, tôi Xin liệt kê một số thành tích triệt hạ cờ máu Việt Cộng trong những năm gần đây, dựa theo văn khố lưu trữ của Ban Đại Diện Cộng Đồng miền Bắc California .

Năm 2001:

- Vào ngày 16 tháng 11 năm 2001, khi hay tin một trường học ở Fresno treo cờ Việt Cộng. Ban Đại Diện Cộng Đồng VN Bắc Cali, đã gọi điện thoại cho nhà trường giải để yêu cầu hạ cờ của VC xuống. Một đồng hương VN đã đại diện BĐD đã đến trường treo cờ vàng lên thay thế.

- Ngày 4 tháng 12 năm 2001, VC nằm vùng vẻ hình cờ đỏ sao vàng trên tường chắn âm thanh gần Exit 101 S. và Tully Rd. BĐD cộng đồng đã đến nơi lấy vôi xóa sạch tàn tích cờ máu này.

Năm 2002:

- Vào ngày 01 tháng 2 năm 2002, tại thành phố Hyward trường Cherry Land treo cờ Việt Cộng. BĐD/CĐ/BC đã phối hợp với đồng hương địa phương đến gặp ban giám đốc nhà trường. Sau đó cờ máu VC bị hạ, cờ vàng quốc gia được treo lên thay thế.

- Ngày 26 tháng 2 năm 2002, trường tiểu học Ratchell Carson, San Jose, treo cờ Việt Cộng. BĐD và một số đại diện hội đoàn đã đến trường hạ cờ đỏ xuống và thay thế bằng cờ vàng ba sọc đỏ. Cờ máu của VC bị tịch thu.

- Vào ngày18 tháng 10 năm 2002, tại trường Mission College, trong khu Foreign Langue treo cờ máu VC. CBDD/CĐ đã đến nơi tịch thu cờ máu và thế vào đó là cờ vàng VNCH.

Năm 2003:

- Lúc 10 giờ sáng, ngày tháng 8 năm 2003, các Phụ huynh học sinh người Mỹ trường tiểu học Linewood View ở Milpitas, phát túi đựng dụng cụ học sinh có in hình cờ Việt Cộng. BĐDCĐ và nhiều đại diện hội đoàn đã đến gặp giám hiệu nhà trường, đề nghị tịch xin thu các túi có cờ VC đem đốt. Nhà trường đồng ý, cộng đồng đã tặng lại nhà trường một cờ vàng ba sọc đỏ.

Năm 2004:

- Ngày 12 tháng 3 năm 2004, khi hay tin VC nằm vùng treo cờ đỏ tại trường tiểu học Santa Rita, Los Gatos . Ban Đại Diện CĐ/BCL đã phối hợp với một số đoàn thể đến nơi tịch thu cờ đỏ, thay tvào đó là cờ vàng VNCH.

- Lúc 2 giờ 15 chiều ngày 24 tháng 8 năm 2004, trường Middle High School ở Oakland treo cờ VC. BĐD đã nhờ ông Hoàng, một đồng hương sống tại Oakland đến tịch thu lá cờ máu của VC và tặng lại nhà trường cờ quốc gia

Năm 2005:

- Ngày 4 tháng 5 năm 2005, trường tiểu học Bouder Mlt treo cờ VC. Ban Đại Diện đã đến nơi đề nghị nhà trường bỏ cờ máu và thay thế vào đó là cờ quốc gia VNCH.

- Cũng trong tháng 5/2005, túi dựng hàng của hãng Macy có in logo cờ đỏ sao vàng VC. BĐD/CĐBC đã liên lạc ban điều hành hãng yêu cầu thay thế. Công ty Macy đã đồng ý hủy bỏ.

Năm 2008:

- Ngày 16 tháng 7 năm 2008, khi phát giác tại khách sạn Fairmont tại downtown SJ treo cờ VC. Tập Thể Chiến Sĩ QLVNCH đã phối hợp với BĐD/CD, nhóm Tinh Thần Ngụy Văn Thà, Khu hội Cựu Tù Nhân BCL, Phong trào Nô Hồ đến tận nơi hạ cờ máu của VC xuống và cờ vàng ba sọc đỏ đã được treo lên thay thế.

- Ngày 22 tháng 7 năm 2008, khi được tin tại thư viện trường trung học San Jose , SJ treo cờ máu VC. Ban Đại Diện CD, Tập Thể Chiến Sĩ QLVNCH, Phong trào Nô Hồ, nhóm Tinh Thần Ngụy Văn Thà, Khu hội Cựu Tù Nhân BCL và một số đồng bào đến gặp hiệu trưởng nhà trường. Sau đó, đó cờ đỏ sao vàng của VC đã bị hạ xuống.

Dĩ nhiên những vụ hạ cớ máu VC có nhiều hơn những sự kiện đã được ghi nhận ở trên. Điều này, đã nói lên tinh thần người Việt quốc gia hải ngoại không bao giờ chấp nhận lá cờ máu đỏ hôi tanh của Việt Công. Vậy mà bà Madison đã ra tay ngăn cản nghị quyết cờ vàng của thành phố, nhưng ý đồ của bà bất thành.

Với vai trò nghị viên thành phố như hiện nay, bà Madison sẽ là người nguy hiểm cho cuộc đấu tranh chống cộng của cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại. Hành động bà ngăn cản tên Little Sàigòn cho khu thương mại, và những khó khăn cho tên Little Sàigòn trên lá phướn, mà theo bà là cái tên mang âm hưởng chống cộng đã nói lên điều này. Vậy thì đồng bào khu vực 7 ơi!
Hãy sốt sắng ghi tên cho chữ ký bãi nhiệm thật nhiều, thật đông và đồng bào các khu vực khác hãy tham gia yểm trợ tinh thần UBBN bằng yểm trợ tài chánh, bằng cách gia nhập các toán đi xin chữ ký của UBBN hàng ngày tại khu vực 7.
Đặng thiên SÖn
23/ 07/08

No comments: