Chúc Tết và sự nói láo của bà Madison
Đặng thiên Sơn
Sau lời nói có tính cách thủ tục trong “Cung Chúc Tân Xuân” gởi đến cư dân khu vực 7 và đồng hương Việt Nam, bà Madison liền kể công phục vụ của bà trong 3 năm qua. Mở đầu, bà cho biết cũng như năm trước tức năm 2007, thì năm 2008 là năm đầy bận rộn của bà vì bà đã hoàn thành công tác: “Tạo thêm 1.000 việc làm mới, xây thêm 700 đơn vị gia cư dành cho người có lợi tức thấp.” Đây là thành tích mở miệng ra là bà Madison khoe đã làm được. Tuy khoe khoang nhưng bà không nói thật, đó là kế hoạch của thành phố đã có trước khi bà lên làm nghị viên. Sự kiện này khác với công việc bà đã nói thật, là đã vận động ngân sách để tu bổ công viên và thư viện Tully có từ thời ông Gregory mở cửa làm việc thêm vào ngày Chủ nhựt.
Một người bình thường ai cũng biết kế hoạch Chỉnh Trang và Phát Triển thành phố bao giờ cũng có những dự án lớn và chương trình nhỏ. Dự án lớn thì áp dụng chung cho thành phố. Thí dụ như mở thêm đường xá, xây thêm nhà housing cho người có lợi tức thấp mua hoặc mướn, phát triển thêm các khu thương mại nhằm mục đích tạo công ăn việc làm cho cư dân. Các kế hoạch này thông thường được phác họa từ 5, 10 về trước hay hơn nữa. Còn những chương trình nhỏ như mở thêm vườn chơi trẻ em trong khu dân cư, tu bổ thư viện, cào mương, chặt cây, sửa đường,…tại các khu vực là những việc bình thường hàng ngày, hàng tháng, hàng năm. Bà Madison đem những việc phải làm vì đó là bổn phận, nhiệm vụ một nghị viên như cùng ký tên phê chuẩn một dự án nào đó để kể công thì có vẻ “ép” người dân quá. Nếu không nói là có vẻ lố bịch khi muốn mọi người biết ơn mình, mang ơn mình.
Không ai nói bà Madison không làm việc. Nhưng chỉ làm có 1, có 2 mà kể là 10 thì coi không được. Còn như đã nói, muốn kể thì chẳng ai cấm. Nhưng phải nói thật, kể thật. Không ai chấp nhận một người chỉ làm được cái cầu tre mà đi khoe tùm lum là đã làm được cầu đúc. Không ai đồng ý một người chỉ là một nhân viên quét dọn hay một y tá trong một bịnh viện nhưng khi về Việt Nam lại nói dóc là bác sĩ. Nói theo ngôn ngữ tiểu thuyết tình cảm, xã hội thì đây là sự khoe khoang của những hạng người lường gạt cả tình lẫn tiền.
Trong thư chúc Tết bà Madison chúc đồng hương mạnh khoẻ, làm ăn phát tài thì ít, còn bà kể công thì nhiều. Bà kể tiếp là đã vận động thành phố chấp thuận ngân sách 2 triệu 750 ngàn cho dự án xây dựng Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Việt Nam. Điều này có thể đúng, nhưng bà tưởng rằng đó là số tiền riêng của bà nên muốn giao cho ai khai thác thì giao nên đã gặp trở ngại. Do đó, một phần của số tiền bà Madison tưởng đã trót lọt ra khỏi “kho bạc”, ai dè phải trở vô nằm trong phòng “đông lạnh”. Vì vậy, nên hơn một năm qua cộng đồng VN chẳng ai thấy mặt mũi cái Trung Tâm Sinh Hoạt của bà Madison đâu. Điều này đã gây nên sự phẫn uất trong CĐVN. Mọi người tự an ủi có lẽ sau ngày 3/3/09, khi bà Madison không còn là nghị viên khu vực 7 nữa thì cái TTSHCĐVN này mới ngóc đầu lên nổi.
Một điều đặc biệt là trong thư kể công cuối năm, bà Madison khoe đang giữ chức vụ quan trọng là Chủ tịch Ban An ninh và Tài chính của HĐTP. Bà khoe chức, nhưng bà im hơi không khoe cái thành tích đã đạt được là nhờ bà làm Chủ tịch mà an ninh thành phố San Jose từ vị trí đứng hàng thứ nhứt toàn nước Mỹ thời thị trưởng Gonzales, tới thời bà và ông Chuck Reed thì xuống được hạng tư. Điểm cũng đáng lưu ý tiếp trong thư chúc tết, bà Madison không còn nhắc đến công lao đã mở rộng đường Lucretia, đường Senter từ thời nghị viên Terry Gregory như bà đã kể tới, kể lui, hai, ba lần.
Để chấm dứt “Lá thư xuân” bà Madison than nghe rất tội nghiệp. Nguyên văn như sau: “Là nghị viên gốc Việt đầu tiên, đã có những khó khăn, thử thách mà Madison phải tự mình vượt qua. Không có người nào đi trước để Madison có thể học hỏi hoặc rút kinh nghiệm, chẳng hạn như việc đặt tên cho khu thương mại trên đường Story. Những bài học từ chuyện này sẽ giúp cho Madison trở nên một người nghị viên tốt hơn, một người dân cử tốt hơn. Và từ những kinh nghiệm thu nhận được trong hơn ba năm qua, Madison sẽ tiếp tục tiến tới”.
Qua đoạn văn trên, bà Madison hàm ý cho cử tri khu vực 7 và đồng hương VN thấy bà chẳng sai trong biến cố đặt tên cho khu thương mại trên đường Story. Bà tỉnh bơ như chẳng có việc gì xảy ra. Bà không nhắc đến tên “Little Sàigòn” cũng như “Sàigòn Business District”. Ngược lại, bà còn khẳng định là sẽ làm tốt hơn nữa. Thật là kinh khủng! Nếu bà làm tốt hơn nữa, thì cộng đồng VN tỵ nạn CS tại SJ sẽ ngất ngư nhiều hơn nữa.
Rõ ràng sự than vãn của bà Madison không phải là tiếng kêu của sự minh oan, sự phân trần mà là sự ngụy biện đầy tự tôn và chuẩn bị tiếp tục đối đầu với cộng đồng nếu bà thắng trong ngày bầu cử 3/3/09. Và càng làm lộ thêm sự gian manh có tính toán trong lời nói. Bởi vì là một đại diện dân thì người đó phải hiểu nhiệm vụ của mình là gì, làm việc cho ai, theo nguyện vọng của ai. Do đó, chức năng làm việc này đâu cần phải có kinh nghiệm, đâu cần phải học hỏi kinh nghiệm của ai. Mà điều kiện duy nhứt để làm được việc, hoàn thành sứ mạng là thực hiện đúng những gì đã cam kết, đã hứa hẹn khi ra tranh cử thì đủ rồi. Điều kiện này chỉ đòi hỏi một tấm lòng phục vụ dân mà thôi. Đơn giản như vậy! Dễ dàng như vậy
Bà Madison than thở như trên là một cách vừa tự đề cao mình là người phụ nữ VN số một tại San Jose, vừa nguỵ biện để che dấu sự tàn nhẫn, thiếu nhân nghĩa trong con người bà. Bà vô cảm đến độ thốt ra những lời khinh bạc rất khó nghe khi hàng ngày đi làm nhìn thấy cảnh đồng hương dầm mưa, dãi nắng đấu tranh đòi thực thi dân chủ, công bằng. Bà độc ác đến độ không một lời hỏi han và coi sự sống, chết của chiến sĩ Lý Tống như cỏ rác đối với cuộc tuyệt thực sinh tử của ông. Lương tâm, đạo đức của bà Madison đã đi chơi xa nên bà không nói ra được một lời nghe tử tế, một hành động coi được, để xứng đáng tiếp tục giữ vai trò của mình trong HĐTP.
Bà Madison không phải là một người thợ uốn tóc, thợ làm móng tay, và cũng không phải là một chuyên viên hãng điện tử nên đâu cần học hỏi kinh nghiệm của ai. Nghị viên, Dân biểu hay ngay cả Tổng thống không phải là một nghề. Không có trường nào dạy làm nghề Nghị viên, Dân biểu, Tổng thống hay những chức vụ đại diện dân khác. Việc làm của những địa vị này là một chức năng, đòi hỏi dựa trên tinh thần tự nguyện phục vụ xã hội. Đây là một chức năng cao đẹp. Bà Madison tình nguyện ra tranh cử. Bà hứa hẹn làm việc theo nguyện vọng cử tri, khi đắc cử bà thực hiện những lời đã hứa đã đủ lắm rồi, đâu cần học hỏi ở ai. Nên bà nhắc đến hai chữ cần người có kinh nghiệm hướng dẫn là một sự xảo ngôn, điêu ngoa.
Để chứng minh bà Madison mở miệng ra là nói láo, điêu ngoa là không có ai chia xẻ với bà về việc đặt tên “Little Sàigon” cho khu thương mại trên đường Story. Xin hãy đọc đoạn phỏng vấn của nhà báo Huỳnh Lương Thiện, Chủ nhiệm, Chủ bút Mõ S.F với dân biểu Trần Thái Văn ngày 22/02/08, trước City Hall dưới đây:
Huỳnh Lương Thiện: Thưa ông Dân biểu trong dịp gần đây ông có cơ hội nói chuyện với ông Thị trưởng Chuck Reed hay là Nghị viên Madison Nguyễn về vấn đề nầy không ạ!
DB. Trần thái Văn: Chúng tôi có cơ hội tiếp xúc bằng điện thoại với ông Chuck Reed cũng như nghị viên Madison Nguyễn, cũng chia xẻ với họ dù rằng giai cấp và thẩm quyền nó hơi khác. Chúng tôi hiểu được đây là vấn đề địa phương trong phạm vi thẩm quyền của HĐTP chớ không phải của tiểu bang. Tuy nhiên, tôi cũng chia xẻ cho họ và có thể nói đã khuyên ông thị trưởng cùng nghị viên Madison Nguyễn nên nghe nguyện vọng của CĐVN tại thành phố San Jose (ĐTS gạch đích đoạn này). Cũng như câu hỏi đã đặt ra đối với HĐTP là trong cộng đồng người Mỹ tại sao có nhiều Hội đoàn, tổ chức trong quá khứ đã ủng hô họ mà nay thì quay lại không chấp nhận và phủ nhận cái quyết định - có thể nói là chống lại quyết định của HĐTP, đó là vấn đề thứ nhứt.
Vấn đề thứ nhì tôi cũng chia xẻ với họ là cá nhân tôi cái kinh nghiệm tại Nam California 20 năm về trước, khi tranh đấu cho chữ “Little Sàigòn”. Hồi xưa cũng có những vấn đề phải nói là lục đục về cái tên “Little Sàigòn” như một số các doanh gia họ cũng muốn những cái tên khác, nhưng chúng tôi nói rằng đây là cái tên CĐVN muốn chọn cũng như cá nhân tôi cũng ủng hộ như vậy.”
Khinh miệt đồng hương, phản bội lời hứa, mượn tay người bản xứ nhục mạ, đàn áp tư tưởng đồng bào mình, bà Madison đâu cần kinh nghiệm này. Bà Madison vỗ ngực tự hào mình là nghị viên gốc Việt đầu tiên nên gặp khó khăn, điều này không đúng, khi bà từ chối những lời nói, những lời khuyên chân thành của D.B Trần Thái Văn để chấp nhận đối đầu với một cuộc thử thách như bà thố lộ.
Có nhiều người nói, bây giờ bà Madison ráng hốt những giọt nước đã tràn ly rồi hãy tính. Bà hãy nối lại nhịp cầu “hiền lương” đã gẫy, khi bà bắc một nhịp cầu “bất lương” tạo điều kiện cho người bản xứ miệt thị CĐVN tỵ nạn cộng sản. Tất cả không còn gì, nên không ai nghĩ đến câu chuyện tình “Gương vỡ lại lành”
Trong 3 năm làm nghị viên thì trong một năm rưỡi đầu bà Madison đã làm được lợi ích gì cho cộng đồng chưa ai nhìn thấy, chỉ thấy sau đó là những tháng ngày bà làm xào xáo cộng đồng, phân hóa tình cảm, quan hệ Mỹ - Việt. Bà Madison đã xô ngã sự nghiệp chính trị của bà qua sự từ chối tên “Little Sàigòn”. Nếu hôm nay khu thương mại Story ngạo nghễ chính thức với tên “Little Sàigòn” chớ không phải là những lá phướn tạm thời, thì đó là một thành tích chính trị của bà. Đây là một thành tích thật sự trong lòng người Việt tỵ nạn CS tại địa phương chớ không phải những khu nhà housing, khu chợ, vườn chơi… theo nhu cầu sẽ mọc lên từ từ mà bất kỳ ông nghị viên, bà nghị viên nào, khu vực nào cũng có thể kể công được. Bà Madison đã đi ngược chiều với cộng đồng khi bà là con thoi, đã được những thế lực phía sau đặt ngược đầu trên quỹ đạo thúc đít chạy tới. Sự sai lầm của cộng đồng là không lường trước được điều này. Nhưng tới hôm nay vẫn chưa muộn để vứt bỏ con thoi oan nghiệt kia.
Ngày 3/3/09 đã gần kề nhưng chưa tới. Trong khi chờ đợi xin mời quí cử tri khu vực 7 và đồng hương vào mạng lưới toàn cầu của Vietvungvinh.com ngày 22/2/08, để nghe lại đoạn băng ông Hùynh Lương Thiện phỏng vấn D.B Trần Thái Văn để thấy bà Madison tới cuối năm vẫn còn thiếu thành thật, còn nói láo là “Không có người nào đi trước để Madison có thể học hỏi hoặc rút kinh nghiệm...” để che dấu sự phản bội cử tri.
*Đặng thiên Sơn
28/01/09
Sunday, February 1, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment