Truyện ngắn
Câu chuyện đêm giao thừa
Khi Khôi kể câu chuyện về đời tư của chàng được vài ba phút, thì sự ồn ào lúc đầu trong bàn tiệc đột nhiên im hẳn đi. Đôi đũa trên tay Tuấn đưa ra định gắp miếng vịt quay trên dĩa khựng lại lưng chừng. Ly rượu champaine Thục Lan đưa lên môi định uống, phải ngập ngừng chờ đợi. Thùy Dung thì đưa tay chống cằm, nhìn Khôi không chớp mắt.
Thấy vậy, Khôi tằng hắng, nói tiếp lời:
- Bộ mấy người không tin tôi à? Chuyện có thật đó! Tôi không nói phịa đâu!... Lúc bước vào nhà, thật sự tôi đã hốt hoảng cực độ khi thấy Lệ Hằng nằm sóng soài trên vũng máu. Trong khi đó bên cạnh nàng, một người đàn ông lạ đang ngồi ôm mặt khóc nức nở.
Tôi chưa kịp có phản ứng gì, thì người đàn ông nọ đã nhảy xổ về phía tôi. Túm lấy áo tôi, anh ta hét lớn:
- Mầy là kẻ sát nhân. Tao sẽ đưa mầy ra tòa.
Tôi gạt tay người đàn ông ra, giọng run run:
- Ông là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi? Sao vợ tôi lại như thế nầy?.
Vừa nói, tôi vừa chạy đến ôm xốc Lệ Hằng lên tay. Máu từ lưng áo nàng nhỏ xuống thấm ướt quần tôi đang mặc...
Thục Lan sốt ruột lên tiếng hỏi.
- Người đàn ông kia là ai vậy?
Tuấn nói chen vào:
- Thục Lan! Từ từ để anh ấy kể! Làm gì mà nóng quá vậy?
Khôi quay qua người đàn bà ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh mình, nói:
- Em hãy kể hết sự thật cho mọi người nghe đi. Chuyện quá khứ mà! Anh không buồn đâu... Dù sao! Lúc nào! Anh cũng yêu em.
Khôi nắm tay người đàn bà, chàng nói tiếp với giọng trầm buồn:
- Anh không như người khác, nghĩ là hổ thẹn khi nói đến sự phản bội của vợ mình đâu! Anh không hổ thẹn... Vì anh biết anh vẫn còn yêu em tha thiết. Chắc em cũng hiểu điều nầy mà. Anh không tin là người ta cười anh, chê anh, khi anh nói lên tấm lòng chân thành... Sự chân thành của con người đối với tình yêu đâu. Phải không? Em nghĩ coi! Có phải không Lệ Hằng?
Khôi xoay người lại. Chàng nói với những người chung quanh, rõ từng tiếng:
- Người đàn ông xa lạ kia sau này tôi mới biết ra, hắn chính là tình nhân của vợ tôi... Thấy tôi bồng Lệ Hằng đến đặt lên ghế sô-pha trong phòng khách. Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Anh ta ấp úng hỏi:
- Anh là gì của Lệ Hằng?
Tôi nhìn gã lắc đầu không trả lời. Người đàn ông có vẻ bực tức:
- Tôi muốn biết anh là ai trước khi Cảnh sát tới đây.
Tôi hỏi lại:
- Thế ông là ai?
Người đàn ông trả lời một cách dứt khoát, chắc nịch:
- Tôi là chồng của nàng.
Thục Lan kêu lên:
- Thật là vô lý!
Khôi nói tiếp:
- Không vô lý đâu!
Nói tới đó, chàng quay qua phía người đàn bà:
- Phải không em, phải không Lệ Hằng? Phải em đã nói với người đàn ông kia là em chưa có chồng không? Nếu không thế thì làm sao hắn dám nói với anh như vậy. Em trẻ, em đẹp, em duyên dáng, lại ở một mình trong căn nhà thênh thang. Thảo nào kẻ đeo đuổi không nghĩ rằng em chưa chồng. Đúng lắm! Anh đã bỏ em cô đơn một mình.
Người đàn bà ngồi trên chiếc xe lăn vẫn bất động. Những giọt lệ từ khóe mắt nàng lăn dài trên má. Khôi dùng khăn giấy trên bàn lau cho vợ. Chàng nói tiếp tục, thì thào như an ủi chính mình:
- Em đừng khóc! Anh lúc nào cũng yêu em. Anh kể cho bạn bè nghe về những đau thương của chúng ta, không phải cố ý làm nhục em đâu. Đừng nghĩ vậy! Anh chỉ muốn mọi người hiểu rõ anh yêu em tới độ nào thôi mà. Mà nếu em có bị nhục thì chưa chắc gì anh hãnh diện hơn em.
Từ lâu rồi em đã không chịu nói, em chỉ khóc. Nước mắt em làm anh khó chịu lắm. Nhưng, anh yêu thương những giọt lệ nầy, vì anh biết nó thay những gì em muốn nói. Có phải em đã nói cũng yêu anh lắm phải không Lệ Hằng?
Khôi nhìn Thục Lan, nhìn Thùy Dung, rồi nhìn Tuấn. Chàng tiếp:
- Người đàn ông sau khi nói với tôi anh ta là chồng của Lệ Hằng đã chỉ mặt tôi, nói lớn: "Chính anh là thủ phạm đã giết vợ tôi. Ngay từ giờ phút nầy, anh không được rời khỏi đây. Anh phải trả lời trước pháp luật" về hành động sát của anh. Nói xong anh ta tiến ra cửa khóa trái lại.
Nhìn thái độ của gã đàn ông kia, tôi cười gằn:
- Thật tức cười! Nếu ông nói thêm một tiếng nữa tôi tống cổ ông ra khỏi nhà lập tức. Ngược lại, biết khôn hồn thì ông nên bước ra khỏi đây cho kịp trước khi Cảnh sát tới.
Đang nói tới đó, tôi bỗng nghe tiếng rên lên khe khẽ. Người đàn ông vội chạy đến định nâng Lệ Hằng dậy. Tôi giơ tay gạt anh ta qua một bên, không cho đụng đến nàng. Tôi ôm xốc vợ tôi lên bước nhanh ra cửa và nói như ra lệnh:
- Ông ở lại đây đợi Cảnh sát và đợi tôi về. Bây giờ, tôi nghĩ là cả hai chúng ta cần phải lo cho sinh mạng của Lệ Hằng trước. Và sau đó, cả hai chúng ta đều muốn sáng tỏ vụ nầy.
Kể tới đó, Khôi nhìn về phía cái đồng treo trên tường trước mặt. Mặt chàng sầm hẳn lại. Khôi nói nhỏ một mình:
- Em nhớ không? Cách nay ba năm cũng vào giờ nầy. Vào cái giờ chỉ còn mười mấy phút nữa là bước sang năm mới, một bi kịch đã diễn ra tại chỗ chúng ta đang ngồi nầy đây. Nhớ! Em nhớ không? Tấn bi kịch năm xưa đang được diễn lại kia kìa...
Thùy Dung hồi nảy giờ im lặng chăm chú nghe. Nghe thế nàng thét lên:
- Cái gì? Anh nói cái gì? Chuyện mấy năm trước đã xảy ra chỗ mình đang ngồi đây à! Sao thấy ớn quá vậy?
Tuấn trấn an:
- Bình tĩnh đi! Có gì đâu mà la hoảng lên như thế. Nè Khôi! Tôi nghĩ là anh nên đi ngay vào câu chuyện. Hãy kể cho chúng tôi biết hết về chuyện xảy ra đêm giao thừa năm nào đi. Chúng tôi sốt ruột lắm rồi !
Lệ Hằng chuẩn bị dĩa trái cây để cúng giao thừa xong. Nàng nhìn đồng hồ thấy còn hơn mười lăm phút mới đến giờ. Không biết làm gì nữa, nàng lấy tờ Báo Xuân mua buổi sáng ra đọc.
Vừa lật lướt qua được mấy trang, bổng tiếng điện thoại reo lên. Lệ Hằng nhấc ống nghe lên:
- Alô! Lệ Hằng đây.
- Anh đây cưng! Em đang làm gì đó?
Giọng Lệ Hằng mừng rở:
- Anh đang ở đâu vậy? Em đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi, đang đợi anh về chớ làm gì. Anh nhớ về đúng hẹn nhe!
- Em yên chí đi! Lần nầy không làm em thất vọng đâu. Thôi! Gặp sau nhe mình..!
Lệ Hằng nghe tiếng hun chụt chụt bên kia đầu giây rồi tiếng gác máy. Nàng để ống nghe về chỗ cũ, rồi cầm tờ báo đặt lên đùi tìm mục đọc.
Lệ Hằng đọc truyện ngắn "Câu Chuyện Đêm Giao Thừa". Lệ Hằng đọc mới chừng được có mấy dòng, thì chuông điện thoại lại kêu vang. Vừa đưa điện thoại lên tai, nàng đã nghe:
- Alô! Em hả?. Rồi giọng đàn ông bên kia lại vang lên tiếp:
- Anh quên dặn em điều nầy! Nhớ là anh sẽ về trước 5 phút đúng giao thừa đó. Bây giờ còn hơn mười phút để em giải quyết hết những chuyện của năm cũ nghe.
- Anh nói gì em không hiểu?
- Em hiểu anh muốn nói gì mà. Thôi, Báy bay!..
Lệ Hằng bỗng chột dạ trước câu nói úp mở của chồng. Nàng nghĩ đến chồng đã biết hết những chuyện nàng đã làm khi chàng vắng nhà.
Từ một tiểu bang miền Đông dọn về California. vợ chồng Lệ Hằng chưa có dịp quen biết thêm nhiều người ở vùng đất mới, thì chồng nàng được công ty cử sang Nhật công tác.
Ban đầu theo quyết định của hãng thì Phong chỉ đi "field services" chừng hai, ba tháng rồi về. Nhưng vì nhu cầu, Khôi được sắp xếp ở lại làm việc thêm hai năm. Lẽ ra thì Khôi đã phản đối quyết định của công ty, nhưng nghĩ lại điều kiện công ty dành cho quá hậu hỉ nên hai vợ chồng nàng cùng đồng ý chấp thuận điều kiện của công ty đưa ra. Và công ty của Khôi cũng đồng ý, là cứ ba tháng một lần cho vợ chồng nàng hoặc từ Mỹ hay từ Nhật thăm viếng lẫn nhau, tiền chi phí ăn ở, đi về, đều do công ty đài thọ.
Suốt trong hai năm đầu, Khôi về Mỹ có một lần. Ngược lại, Lệ Hằng đi sang Nhật thăm chồng nhiều hơn. Mỗi lần đi thăm, chuyến đi của nàng thường kéo dài cả hai tuần.
Mỗi lần Lệ Hằng đi thăm chồng , nàng không tốn kém gì cả, nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi khi phải ngồi nhiều tiếng đồng hồ trên phi cơ.
Lệ Hằng đã ngán ngẩm và không còn cái thích thú như lần đầu được đi du lịch nữa. Dần dần nàng có cảm tưởng đi thăm Khôi là một cực hình. Lệ Hằng nghĩ đến những giây phút ân ái mặn nồng của vợ chồng sau bao ngày xa cách thấy nôn nao, nhưng nghĩ đến quãng đường dài thăm thẳm từ Âu sang Á, nàng ớn xương sống.
Nàng đã đem tâm sự nầy nói cho chồng nghe và đề nghị Khôi nên thường về thăm nàng hơn, thay vì để nàng thăm chàng. Khôi đồng ý đề nghị này.
Trong lần trở về Mỹ lần tiên, Khôi đã mua căn nhà xinh đẹp nhờ lãnh được nhiều tiền sai biệt trong công tác. Tới hạn định về thăm vợ lần thứ nhì, sau khi nhận lời đề nghị của Lệ Hằng, Khôi đã hủy bỏ. Khôi viết cho Lệ Hằng một lá thư dài, đại ý nói: "Việc chàng được công ty đề cử đi là xa một cơ hội, một dịp may để thăng tiến nghề nghiệp. Cho nên, nếu chàng cứ vài ba tháng về Mỹ hoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm. Khôi khuyên Lệ Hằng ráng chịu đựng hai năm theo như hợp đồng đã ký và hứa sau đó sẽ không đi xa nữa..."
Kể từ đó, dần dà những chuyến đi thăm qua lại giữa Lệ Hằng và Khôi đã biến thành những cánh thư theo thời gian. Kèm theo đó tuần nào Khôi cũng gọi điện thoại về thăm hỏi nàng để bày tỏ lòng thương yêu nhớ nhung.
Tuy không thường xuyên gặp chồng, nhưng nhờ những cách thư, nhờ những lời thăm hỏi thường xuyên của Khôi qua điện thoại. Lệ Hằng vẫn ấm lòng và vẫn thấy gần gũi với chồng mặc dù xa cách vạn dậm. Thật là mâu thuẫn, càng thấy gần gũi chồng, Lê Hằng càng thấy nhớ nhung, thiếu vắng một cái gì.
Những đêm nằm cô đơn một mình trong phòng vắng, Lệ Hằng thèm khác vòng tay ấm áp của chồng một cách da diết, nó dâng tràn đầy tim óc.
Những hình ảnh ái ân say đắm, cuồng nhiệt chồng vợ hiện về trong trí, đã khiến nàng bức tung cả quần áo. Nàng ôm ghì chiếc gối chồng thường nằm mà lăn lộn, vật vả trong niềm khoái cảm lâng lâng, tuyệt vời.
Qua cơn mê, Lệ Hằng mệt rả rời. Nàng nghĩ đến tấm thân lõa lồ nằm đìu hiu trơ trọi trên giường, để mặt cho nước mắt tuôn trào. Nàng nghĩ đến cái nhân cách làm người, đến bản chất tình dục của một con thú biết suy tư, đến lẽ sống của nhân gian trong xót xa và hạnh phúc, đầy mâu thuẫn.
Sự dằn co giữa lý thú của lẽ sống và sự chịu đựng trong cơn mỏi mòn. Cuối cùng đã làm Lệ Hằng ngã vào vòng tay kẽ khác.
Trong phòng mọi người ngồi im ru. Những cặp mắt nam, nữ nhìn nhau, rồi nhìn lãng sang chỗ khác.
Như thông cảm sâu xa cho người đàn bà ngồi bất động cạnh bên mình. Khôi đưa tay vuốt tóc nàng. Chàng nói nhẹ như hơi thở:
- Phải! Lỗi tại anh tất cả. Những truân chuyên của kiếp đọa đày hôm nay, em đang gánh chịu hoàn toàn do anh gây ra. Cho anh xin đi. Em đừng khóc nữa! Nhưng, em ơi! Hãy cho anh kể hết anh mới cam lòng.
Anh muốn mọi người đều biết chuyện, để đưa ra kết luận trách nhiệm thuộc về ai, khi cuộc đời nầy có quá nhiều uẩn khúc, nhiều khắc nghiệt ngoài dự đoán của con người. Ngay như anh đây... Dù nghĩ mình đã có lỗi với em, để em phòng không cô quạnh. Nhưng anh vẫn thắc mắc rằng anh chưa hẳn là người hoàn toàn đã gây nên tội tình cho em. Phải không? Phải không... Lệ Hằng?..
Khôi thảng thốt kêu lên một tiếng vô nghĩa thật to. Chàng nhìn mọi người bằng đôi mắt buồn rầu, rồi kể tiếp:
- Khi tôi từ nhà thương trở về nhà để lấy một số quần áo cho Lệ Hằng, thì thấy có cả chục xe Cảnh sát đậu trước nhà tôi.
Người lối xóm hiếu kỳ bu đông nghẹt đang bàn tán xôn xao. Tôi nghe người ta nói trong nhà có án mạng mà cười thầm trong bụng. Bởi vợ tôi chưa chết, nàng đã được cứu sống.
Sau khi xuất trình giấy tờ chứng minh tôi từ ngoại quốc mới về. Và cho nhân viên công lực biết nhà nầy là nhà của tôi, tôi được phép đi vào.
Vừa bước chân đến ngưỡng cửa, tôi đã thấy tấm vải trắng phủ lên xác một người nằm trên chiếc băng ca. Cảnh sát mời tôi đến nhận diện. Dở tấm vải lên tôi ngạc nhiên đến độ thẩn thờ. Vì xác chết không ai khác hơn là người đàn ông mạo nhận là chồng của vợ tôi...
Nói tới đó Khôi lại quay qua người đàn bà. Chàng nói như phân trần:
- Anh đã nói em đừng khóc nữa mà! Mấy năm nay em cứ khóc hoài. Anh xin thề với em là anh không dính líu vì tới cái chết của người đàn ông kia đâu.
Em biết là cảnh sát đã làm khổ anh không ít về cái chết của người này không. Tại sao hắn lại chết? Ai giết hắn? Tới giờ nầy cảnh sát cũng chưa tìm ra thủ phạm, ngoài biên bản kết thúc hồ sơ, với kết luận là chính hắn đã tự sát. Anh không tin điều nầy.
Tin làm sao được khi anh ta tự nhận là chồng em, và đã khóc sướt mướt bên em lúc em nằm giữa vũng máu đào.
Nếu sợ bị tội, anh nghĩ hắn phải bỏ trốn. Nếu đã không bỏ trốn, thì hắn không dại gì lại gọi cảnh sát. Thật là khó hiểu! Nhưng anh nghĩ cũng có thể dễ hiểu, là trong một phút hối hận nhất, thấy thương em nhất - anh ta đã tự sát để được cùng em trọn kiếp dưới suối vàng.
Lúc bấy giờ Tuấn nói vô:
- Nè Khôi... bộ mấy năm nay Lệ Hằng không nói gì sao?
- Không... Không nói gì hết! Nàng đã bị một vết dao đâm chạm dây thần kinh tủy xương sống nên đã bị tê liệt cả tứ chi. Nàng bị á khẩu... chạy chữa mấy năm nay, đã hết cách rồi.
Khôi thở dài nói tiếp:
- Phải chi Lệ Hằng nói hay viết được, thì tôi đã đở khổ biết mấy.
- Vậy sao? Theo như anh kể hồi nảy giờ, tôi có cảm tưởng anh biết câu chuyện xảy ra một cách tường tận lắm mà. Tôi có cảm tưởng một chứng nhân nào đó, đã chứng kiến rồi nói lại cho anh nghe.
Nghe Tuấn nói như vậy, Khôi ngồi trầm ngâm một hồi lâu, rồi do dự nói:
- Tất cả những sự kiện tôi kể ra hồi nảy giờ, chỉ là những điều tôi dự đoán. Có một điều tới giờ nầy, tôi chỉ biết rõ người đàn ông kia là ai mà thôi...
Giọng Khôi xa xăm:
- Hai tháng sau khi xảy ra chuyện không mấy tốt đẹp. Tôi nhận được một lá thư của vợ tôi từ bên Nhật gởi sang. Trong lá thư dài hơn mười trang, Lệ Hằng đã kể cho tôi nghe hết về người đàn ông kia là ai.
Thuỳ Dung, trố mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Sau lại có lá thư của Lệ Hằng từ bên Nhựt gởi sang Mỹ cho anh?
Khôi rươm rướm nước mắt:
Chính lá thư này đã gánh một phần trách nhiệm về những biến cố xảy ra cho tôi và Lệ Hằng.
Theo như Lệ Hằng kể trong thư, thì người đàn ông đó là bạn thân của nàng. Người đã giúp đở nàng rất nhiều trong lúc tôi vắng nhà. Anh ta tên là Vũ Quang.
Lúc đầu, Vũ Quang có đeo đuổi tán tỉnh ngỏ lời thương yêu, nhưng nàng không chấp nhận tình yêu của anh ta, với lý do đã có chồng.
Lệ Hằng không dấu tôi, là nàng cũng có cảm tình với Vũ Quang, nhưng những tình cảm nầy không ảnh hưởng gì tới lòng chung thủy nàng dành cho cho chồng. Để làm bình phong ngăn chận những chọc ghẹo của những người đàn ông khác, Lệ Hằng và Vũ Quang đã đồng ý trên danh nghĩa coi nhau là vợ chồng trước mặt mọi người.
Tới đây Khôi vừa nhếch mép cười nửa miệng, vừa nói:
- Hèn gì, anh ta đã mạnh đạn nói với tôi, là chồng của Lệ Hằng.
Thục Lan góp lời:
- Nhưng anh có tin tưởng vào sự trong trắng giữa hai người không anh Khôi?
- Ban đầu tôi nghi ngờ nhiều lắm. Bởi vì tôi nghĩ sự thân thiện, gần gủi giữa người đàn ông và đàn bà lâu ngày chắc chắn sẽ xảy ra điều khó tránh.
Đặt trường hợp, dù không cố tình muốn làm oen ố tình cảm cao đẹp được cam kết như Lệ Hằng đã nói với tôi. Nhưng biết đâu trong một phút bất chợt không giữ được, cả hai đồng thỏa thuận để đưa nhau đến thiên đàng thì sao? Điều nầy, từ xưa nay không phải đã không xảy ra.
Có phải là trên cỏi đời nầy đã thường xảy ra lắm chuyện, mà người ta không muốn sao?... Mà khi xảy ra như vậy giữ Lệ Hằng và Vũ Quang, không có nghĩa là yêu nhau, mà chỉ là sự trao đổi xác thịt mà thôi.
Đọc đi, đọc lại thư Lệ Hằng viết, tôi đã khen thầm là nàng đã can đảm. Và không thể phủ nhận được lòng thành thật của nàng dành cho tôi, nên tôi bớt nghĩ ngợi vu vơ. Tôi bổng cảm thấy thích thú khi nghĩ đến ngày được gặp mặt Vũ Quang, mà theo như Lệ Hằng cho biết sẽ giới thiệu với tôi vào đêm giao thừa lúc tôi trở về.
Khôi chép miệng:
- Thật đáng tiếc, lá thư đến tay tôi quá muộn màng. Vũ Quang đã chết, còn Lệ Hằng thì tật nguyền suốt đời... Tới giờ, tôi vẫn không tin là Vũ Quang đã giết Lệ Hằng theo như biên bản của nhà chức trách. Luật pháp bây giờ khi buộc tội người ta chỉ dựa trên bằng chứng...
Dấu tay của Vũ Quang trên con dao đẵm máu và phát súng đương sự tự bắn vào đầu đã được giới có thẩm quyền kết luận là một hành động "chuộc tội". Nghe hợp lý, nhưng tôi phủ nhận điều nầy.
Tôi dự đoán Lệ Hằng bị thương chỉ là sự rủi ro. Còn Vũ Quang tự sát là vì anh ta quá tuyệt vọng. Trong lúc quá tuyệt vọng vì sẽ không còn cơ hội gần gũi Lệ Hằng. Cho dù, là sự gần gũi giả tạo cũng bị mất luôn khi tôi trở về, là nguyên nhân đẩy Vũ Quang đến cái chết.
Bời vì, trong đời sống có những điều giả tạo đã đem hạnh phúc và niềm vui đến cho con người, khi nó mất đi vẫn làm người ta đau khổ, muốn chết.
Với Vũ Quang, người yêu Lệ Hằng tha thiết. Dù không được nàng đáp lại bằng tấm chân tình. Nhưng những ưu ái nàng đáp lại không là những an ủi quí báo để anh ta thấy đời vẫn còn vui, còn hạnh phúc sao?
Một nhà tâm lý học đã từng nói: "Có những điều giả tạo còn quí hơn là những điều có thực."
Sự thật, Lệ Hằng không yêu Vũ Quang bằng tình chồng vợ. Nhưng Vũ Quang đã yêu mến thật sự cái tình nghĩa vợ chồng giả tạo giữa hai người nầy.
Khôi im lặng nhìn vào đôi mắt thẩn thờ, khờ dại của Lệ Hằng.
Tuấn nhẹ nhàng đưa tay vói lấy gói thuốc lá để trên bàn.
Thùy Dung chớp chớp mắt nhìn vợ chồng Khôi đăm đăm.
Thục Lan đưa tay ôm trước ngực. Nàng đưa cặp mắt tròn long lanh nhìn khắp phòng như tìm kiếm dấu tích của những chuyện đã qua. Trong thoang thoảng xa xa, hình như có tiếng pháo đì đẹt nổ báo Xuân về.
Tết nơi đây, nơi xứ lạ quê người - trầm lặng -buồn hiu. Buồn như câu chuyện Khôi vừa kể.
Đặng thiên Sơn
(Trong tập truyện Phần Nợ Cuối Cùng)
Sunday, February 1, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment