Hãy nhìn từ hai phía để giá trị lá phiếu được đúng chỗ trong ngày bầu bãi nhiệm một nghị viên
Đặng thiên sơn
Chỉ còn không đầy hai tháng là đến ngày 03/03/09, ngày cử tri khu vực 7 bầu bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn. Nhưng, bắt đầu từ ngày 02/02/09, Hội Đồng Bầu Cử sẽ gởi ra phiếu bầu cho các cử tri ghi danh bầu khiếm diện. Như vậy, bầu bằng thư sẽ sớm hơn bầu trực tiếp một tháng.
Để chuẩn bị tư tưởng cho sự chọn lựa trong cuộc bầu cử đặc biệt này, thiết nghĩ một lần nữa cử tri khu vực 7 cần phải xác định lại vấn đề cho rõ ràng hơn, để không cảm thấy bị sức ép từ hai phía khi xử dụng lá phiếu của mình. Hai phía ở đây là Ủy Ban Bãi Nhiệm và Nhóm Chống Bãi Nhiệm. Tôi gọi từ Ủy Ban dành cho phía bãi nhiệm vì họ làm việc được luật pháp cho phép với những ràng buộc, còn phía bên chống bãi nhiệm là Nhóm vì số người này làm việc theo tùy tiện lợi ích cá nhân.
Bây giờ thì ai cũng nhận ra vấn đề bãi nhiệm và chống bãi nhiệm bà Madison không chỉ đơn thuần vì cái tên Little Sàigòn hay Sàigòn Business District. Cho nên, quyết định của cử tri VN hết sức quan trọng đối với sinh hoạt của cộng đồng người Việt tại San Jose. Đây là quyết định lịch sử của người Việt tỵ nạn CS từ khi đặt chân đến San Jose. Quyết định này chẳng những để bày tỏ ý muốn bãi nhiệm một nghị viên hay không, mà còn nói lên lòng mình có muốn lấy lại danh dự cộng đồng đã bị HĐTP và bà Madison chà đạp trắng trợn hay không.
Bài viết không nhằm cổ súy cho quyết định YES hay NO, nên nội dung bàng bạc những nhận thức cá nhân, chuyên chở những sự kiện trung thực từ hai phía để những người trong cuộc quyết định xử dụng lá phiếu của mình.
Đối với quần chúng, phải nói một cách minh bạch, Ủy Ban Bãi Nhiệm là một tổ chức do dân, vì dân mà ra. Ủy Ban này hoạt động dựa theo “nhu cầu bãi nhiệm” của Đại Hội Cộng Đồng ngày 9/12/07 tại Unify Event Center và có tính cách giai đoạn. Do đó, UBBN không phải là một thế lực có âm mưu lật đỗ bà Madison để khống chế cộng đồng, như những cái loa tuyên truyền Quê Hương, Sóng Việt, Tin Việt News, VTime của nhóm chống bãi nhiệm đã đưa ra.
Nhìn vào nhân sự điều hành UBBN tiêu biểu như các ông: Lê Lộc, Thomas Nguyễn, Hồ Vũ, Daley và các cô Mỹ Phương, Lưu Phương, ai cũng thấy đây là những cá nhân có nghề nghiệp vững vàng trong xã hội như kỹ sư, bác sĩ, dược sĩ, tiến sĩ. Họ là những người không thuộc trong bất cứ một tổ chức nào, không trong đảng phái chính trị nào hay ngay cả là thành viên trong Ban Đại Diện Cộng Đồng VN tại Bắc Cali đang do ông Chủ tịch Nguyễn ngọc Tiên điều hành. Mặc dù không có chân trong các hội đoàn, đảng phái, nhưng các khuôn mặt vừa kể khi còn là sinh viên đại học, họ đã từng sát cánh với thế hệ cha, anh trong các cuộc biểu tình chống Lê Lý Haylip tại trường De Anza, chống triển lãm 35 hình Hồ tặc tại Oakland và nhiều sinh hoạt chống cộng khác.
Phải nói rằng nhân sự điều hành UBBN là những người hiểu biết về luật pháp, về hiến pháp, về nhiệm vụ, về quyền hạn, về quyền lợi của một công dân sống trong chế độ dân chủ. Khi họ đứng lên đảm nhiệm việc “Recall”, thì đây không thể gọi là số người “du đãng” hay “lạm dụng” quyền hiến định như ông Giám Định Viên Thổ Trạch quận hạt Santa Clara, Larry Stone đã tuyên bố lếu láo trong buổi gây quỹ cho bà Madison tại nhà hàng Motif nằm trên đường số 1 vào ngày 17/12/08.
Khi ông Larry Stone gán cho UBBN, gán cho những đồng bào ký tên bãi nhiệm, gán cho tập thể CĐVN là thành phần “du đãng”, là những kẻ đã “lạm dụng” quyền tự do để bãi nhiệm bà Madison thì “hình như” ông Larry Stone đã trét phấn, trét bùn, trét… những gì không nên trét lên tập đoàn nghị viên thành phố - những người hùa theo ông Chuck Reed bảo vệ bà Madison khi HĐTP đã công bố ngày 3/3/09 là ngày bầu cử bãi nhiệm.
Tên tuổi anh, chị, em trong UBBN là những khuôn mặt mới, là những người chưa có thành tích hoạt động cộng đồng, ngoài thành tích duy nhứt là họ đã hy sinh giờ giấc riêng tư để làm việc ngày, đêm xin cho đủ chữ ký hợp lệ bãi nhiệm bà Madison nên không có gì để nói thêm.
Bây giờ xin nói đến thành phần Nhóm Chống Bãi Nhiệm.
Trước hết phải nói đến thành tích hoạt động của bà Madison. Những thành tích nổi bật của bà trước và sau khi lên ngồi ghế nghị viên khu vực 7 như sau:
- Bà Madison đã đi đi về Việt Nam nhiều lần để dạy bọn Việt Cộng những bài học dân chủ. Để trả ơn bà, Việt Cộng đã tổ chức những diễn đàn cho bà ta dạy thoải mái từ Sài Gòn ra tới Hà Nội.
- Bà Madison đã gạt tay từ chối cờ vàng ba sọc đỏ khi được ông Mạc văn Thuận, hiện là đại diện đảng Cộng hòa tại quận hạt Santa Clara trao tặng. Sự kiện xảy ra khiến ông Võ Tư Đản phải thốt lên trách ông Thuận: “Người ta không nhận mà đưa làm chi…”
- Bà Madison đã cùng với tên thân cộng nỗi tiếng Vũ đức Vượng, gọi điện thoại tới tấp vào HĐTP năm 2005, để yêu cầu đình chỉ việc đưa Memorandum về Nghị quyết Cờ vàng ra biểu quyết.
- Khi lên làm nghị viên bà Madison đã công khai tuyên bố trên báo chí, truyền hình lý do bà không chấp nhận tên “Little Sàigòn” đặt cho khu thương mại VN vì tên này “mang âm hưởng chống cộng”.
- Bà Madison trên báo chí, truyền thông, truyền hình đã “mạt sát” những người có mặt trong đêm 20/11/07 yêu cầu HĐTP đặc tên “Little Sàigòn” là những kẻ ăn “ở không” để đi hạch sách bà.
- Bà Madison đã công khai phỉ báng trước mặt các sinh viên trường đại học Davis: những người biểu tình hàng tuần vào những ngày Thứ Ba Đen để đòi hỏi dân chủ, phản đối những hành vi bất xứng của bà như một gánh xiệc.
- Cuối cùng bà Madison ra DVD công khai kể lể những thành tích về housing, việc làm, sửa chữa đường Lucretia, Senter trong khu vực 7 không phải do bà đề nghị thực hiện. Và còn công khai để cho thân phụ diễn màn kịch “trao cờ” gạt gẫm đồng hương.
Người thứ hai trong nhóm chống bãi nhiệm là nhân vật Hoàng thế Dân, đảng viên cao cấp đảng Việt Tân - một đảng chủ trương “bắt tay- ôm hôn” Việt Cộng. Ông HTD có những thành tích đáng để ý như sau:
- Ông Hoàng Thế Dân và đảng của ông công khai tổ chức lễ truy điệu cho Hoàng Minh Chính tại nhà vòm thành phố dưới lá cờ quốc gia. Hoàng Minh Chính là một đảng viên cộng sản VN thứ gộc, một người mà linh hồn lẫn thể xác đã nhuốm đầy máu tanh nhân dân vô tội của hai miền Nam-Bắc. Việc làm này đã bị các ông Trần văn Loan, Võ tư Đản, Võ văn sĩ, Nguyễn Bửu… cực lực lên án vì đã làm “dơ bẫn” cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại, đã làm tủi hổ vong linh quân, dân, cán chính VNCH đã hy sinh xương máu dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ.
- Ông Hoàng thế Dân còn nổi tiếng vì đã chuyển lời hăm dọa “vùi dập” công cuộc bãi nhiệm của ông Chuck Reed, và cũng nổi tiếng vì đã đưa ra cái phôn cầm tay “mét” với ông Chuck Reed trong phiên họp của HĐTP là ông ta bị hăm dọa... giết!!
Người thứ ba là bác sĩ thông tim Nguyễn Xuân Ngãi. Ông Ngãi là “Mentor” của bà Madison. Ngoài thành tích hợp tác với đảng Việt Tân, hợp tác với các ông Trương đình Sửu, Nguyễn hữu Hãn, Nguyễn bá Cẩn và nhiều người khác lạy xì xà, xì xụp trước tấm ảnh vô tri của Hoàng minh Chính, ông bác sĩ còn có những thành tích đáng ghi nhận như sau:
- Bác sĩ Nguyễn xuân Ngãi là người Việt Nam đầu tiên cư ngụ tại thành phố San Jose đã hiến hàng triệu đồng kiếm được tại Mỹ cho nhà nước Việt Cộng.
- Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi là người Việt Nam đại diện cho Đảng Nhân Dân Hành Động và các đảng khác trong liên đảng kết hợp cái gọi là 6 chính đảng tại Bắc Cali, đã viết thơ xin xỏ LHQ cho VC được vào làm ủy viên không thường trực Hội Đồng Bảo An của tổ chức này.
- Bác sĩ Nguyễn xuân Ngãi còn nổi tiếng vì không phải là nhà thầu, nhưng lại được bà Madison tin cậy giao cho nhiệm vụ khai thác xây dựng TTSHCĐVN. Đối với vụ này, ông càng nổi tiếng hơn qua một lá Thư Ngỏ độc đáo. Trong đó nội dung “suýt chút nữa” đã đưa đài phát thanh VietnamAm 1430 của ông Huỳnh Hớn và tờ Việt Nam Nhựt Báo của ông bà Thiện Căn-Quỳnh Thi ra tòa… áo đỏ.
Người cuối cùng trong nhóm “tứ nhân bang” chống bãi nhiệm là ông bánh mì thịt nguội Lê văn Hướng có tên Mỹ là Henry Le. Ngoài việc nổi tiếng đã tuyên bố có 4, 5 triệu trong tay tại quán cà phê Love để lo việc xây dựng Vườn Truyền Thống VN, nhưng cho tới nay ngoài hai lá cờ Việt Mỹ lúc lành lặn, lúc rách tả tơi nơi Vườn Truyền Thống, người ta còn thấy nơi đó cỏ mọc nửa vàng, nửa xanh. Ông Henry còn có những thành tích như sau:
- Ông Henry Le là người đi đi về về Việt Nam vì ông có hệ thống buôn bán làm ăn bên đó.
- Ông Henry Le càng nổi tiếng hơn nữa nhờ trong phiên họp của HĐTP, sau khi ông Hoàng thế Dân đưa ra cái “cell phôn”, thì ông đưa ra một danh sách 92 chữ ký “ma” của tổ chức mang tên Ao Dòi.
Qua những sự kiện vừa trình bày, mọi người đã nhìn thấy sự ra đời của UBBN do sự ủy thác của cộng đồng trong phiên họp có trên 2,000 người tham dự để đòi hỏi dân chủ, đòi lại danh dự cộng đồng. Còn sự ra đời của Nhóm Chống Bãi Nhiệm thì do những người của đảng Việt Tân, Đảng Nhân Dân Hành Động và ông thương gia bán bánh mì thịt nguội đã liên minh để bảo vệ quyền lợi phe nhóm, đã nói lên sự thật của sự xung đột.
Từ con bài tẩy Madison đến các lá bài lật ngửa Hoàng thế Dân, Nguyễn xuân Ngãi, Lê văn Hướng … chúng ta đã thấy đường hướng của nhóm chống bãi nhiệm đang đi là muốn khống chế xu hướng chính trị và khống chế kinh tế của cộng đồng theo chiều hướng của một thế lực nào đó. Trong nỗ lực này, bà Madison muốn chiếm phần thắng nên đã trơ mặt và càng ngày càng tỏ ra lố bịch bằng hết kiểu này đến kiểu nọ, hết đợt này đến đợt khác, bà mượn tay những kẻ mắt xanh, mũi lõ trình diễn trong các buổi gây quỹ. Bà Madison đã mượn những râu hùm Phi châu, Mỹ châu để để hù, để dọa nạt cử tri khu vực 7.
Bà Madison hay HĐTP có thể đẩy xa CĐVN ra khỏi sinh hoạt của thành phố. Nhưng chắc chắn một điều không có ai đủ khả năng để lấy hình ảnh Sài Gòn, Việt Nam Cộng Hòa và lá Cờ Vàng ra khỏi trái tim người Việt tha hương.
Hãy sáng suốt khi bầu YES hay NO trong ngày 3.3.2009. Hãy bỏ ra ngoài tình cảm, cảm tính riêng tư và những hù dọa trên trời, dưới đất.
Để có những thông tin đúng đắn, những hiểu biết xác thực, xin đồng hương hãy tham dự đông đảo Bữa Tiệc Đấu Tranh Vì Dân Chủ do UBBN tổ chức vào Chủ nhựt 11 tháng 1 năm 2009, lúc 11 giờ trưa tại trụ sở Ban Đại Diện CĐ tại địa chỉ 2129 South đường số 10th, San Jose. Tại đây, UBBN sẽ trình chiếu và phân phối DVD Những Sự Thật Cần Phơi Bày.
Đặng thiên Sơn
Ngày 7 tháng 1/09
Thursday, January 8, 2009
Wednesday, December 31, 2008
Bà Madison là… con hay là… má của cộng đồng ?
Bà Madison là… con hay là… má của cộng đồng ?
Đặng thiên Sơn
Trong tập thơ Kim Vân Kiều của Nguyễn Du có hai câu lục bát bất hủ:
“Lạ gì cái thói sai nha
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.”
Sai nha mà thi hào Nguyễn Du đề cập đến là những kẻ có quyền, có thế trong tay. Là những người có khả năng hành hạ, bắt nạt, bắt chẹt những người vô tội. Là những kẻ ngang tàng, hống hách, chẳng tôn trọng lẽ phải và sự thật...
Thời buổi bây giờ, sai nha là những người trong chính quyền, là HĐTP San Jose, là ông Chuck Reed, là bà Madison và những nghị viên đã từng họp hành tại quán cà phê Paloma và tại nhà hàng sang trọng trên đường số 1 để bàn tính chuyện vùi dập người dân muốn bãi nhiệm bà Madison.
Còn tiền ở đây, là tiền lương hàng năm cả trăm ngàn của các nghị viên trong thời buổi kinh tế đang xuống dốc và còn xuống dài dài không biết bao giờ mới… lên. Ngoài tiền lương vừa kể, ông Chuck Reed, bà Madison và các nghị viên còn dự phần quyết định vào số tiền 100 ngàn dự định trang trí cho khu thương mại Việt Nam trên đường Story, mấy triệu đồng dành cho Vườn Truyền Thống VN trên đường Roberts, ngân khoản 2,75 triệu để thực hiện dự án TTSH/CĐVN trên đường Lucretia… và nhiều thứ tiền khác nằm trong kế hoạch chỉnh trang thành phố nhiều tới phát ham.
Đối với một cơ quan quyền lực, trong đó người thừa hành vừa là sai nha vừa vì tiền ôm nhau để mà sống, nếu họ là công bộc của dân thì dân đỡ khổ. Còn như ngược lại, nếu họ nghĩ họ là cha mẹ của dân thì người dân từ… chết tới … bị thương.
Vì cho rằng mình không phải là công bộc mà là … cha mẹ của cộng đồng, nên bà Madison định đoạt hết mọi chuyện. Bà muốn … bà đặt đâu thì cử tri khu vực 7 phải ngồi đó không được cãi. Tuy nhiên, nhìn lại ai cũng thấy bà Madison chỉ là một người đàn bà vừa mới “nứt mắt” và bà chỉ là một nghị viên quèn. Với chức vụ này, bà Madison tưởng rằng địa vị của bà lớn lắm. Chớ thật ra, đem so sánh với hệ thống chính quyền thời VNCH thì bà chỉ là một “ trưởng ấp” mà thôi!
Được những kẻ nịnh thần tâng bốc, bà Madison tưởng mình là trời con, nên không coi ai ra gì. Bà không cần phân biệt già hay trẻ, lớn hay bé để mạt sát những người khác chính kiến là gánh xiệc. Câu nói này, đã khiến nhiều người ngậm ngùi liên tưởng đến những tên cán bộ VC trong các trại tù miệng còn hôi sữa, đã mạt sát những Quân - Cán- Chính VNCH là … chúng mày .. thế này, chúng mày .. thế nọ.
Vào tháng 9 năm 2005, bà Madison đắc cử nghị viên với số phiếu 5,603 trong tổng số 8,958 người tham gia bầu cử, chiếm tỷ lệ 31% của tổng số 27 ngàn cử tri ghi danh toàn khu vực. Khi đắc cử, dù chưa tới ngày tuyên thệ nhậm chức, nhưng bà Madison đã nôn nóng cho ra đời một Bản Tin (Newsletter) qua hệ thống Internet để gởi “Thông Điệp” đến cử tri khu vực 7. Nguyên văn như sau:
“Thưa quý vị cư dân khu vực 7 thân mến,
Tôi rất vinh dự được đắc cử vào Hội Đồng Thành Phố đại diện cho khu vực 7. Tôi muốn cùng làm việc với quý vị để xây dựng một cộng đồng vững mạnh. Đó là một cộng đồng có những trường học tốt nhất, đường xá khu vực sạch sẽ và an ninh, có chương trình trợ cấp nhà ở và các cơ sở thương mại phát triển.
Quan điểm của tôi và mục tiêu cho khu vực 7 chỉ có thể đạt được với sự hỗ trợ của quý vị. Tôi tin chắc rằng sự tham gia của các cư dân là một trong những yếu tố quan trọng nhất để xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn.
Xin quý vị hãy tiếp tay cùng tôi trong sứ mạng xây dựng cộng đồng để mọi người hưởng được những thành quả từ công sức và sự quyết tâm của họ.
Cùng làm việc với nhau, chúng ta sẽ tạo sự khác biệt cho khu vực, trường học và cộng đồng chúng ta. Tôi rất hân hạnh sẽ nhận được sự chia xẻ những mối quan tâm của quý vị để chúng ta có thể nâng cao chất lượng đời sống của mọi cư dân trong khu vực 7.
Tôi mong được cùng làm việc với quý vị.
Trân trọng
Madison P Nguyễn
Nghị viên khu vực 7
(Trích trong Bản tin tháng 10 năm 2005 của bà Madison)
Lời lẽ trong “Thông điệp” của bà Madison khi chân ướt, chân ráo “táp” được cái ghế nghị viên, đọc qua người ta thấy bà ta có vẻ là “đứa con của cộng đồng” như ông Nguyễn Nho đã nói. Tuy nhiên, chỉ chừng hai năm sau bà Madison đã cho thấy bà chẳng cần hợp tác với cử tri khi bà nghĩ bà là … má của cộng đồng, với luận điệu: “Những người có mặt trong đêm 20/11/2007 tại HĐTP là những kẻ ăn rồi ở không để đi yêu sách tôi chuyện này, chuyện nọ. Tôi không đại diện cho thành phần này, mà chỉ đại diện cho những người đang làm hai ba jobs…” Hay hách dịch hơn, khinh người hơn bà nói: “Từ lầu 18 nơi tôi làm việc, tôi nhìn xuống những người đang đi vòng vòng hô những khẩu hiệu đã đảo Madison, Madison ba xạo, Madison phản bội, Madison… vân vân và vân vân … Tôi thấy họ giống như là một gánh xiệc…”
Và bà Madison càng ngày càng tỏ vẻ là… má của cộng đồng hơn, khi bà gọi điện thoại ra lệnh cho Tổng đài AM1430 khuyến cáo chương trình Việt Nam AM 1430 của Huỳnh Hớn không được phổ biến các bài viết và “on air” nhắc đến tên bà vì nó ảnh hưởng đến “sự an toàn” của bà.
Theo Huỳnh Hớn trình bày trong buổi tiệc gây quỹ của UBBN tại nhà hàng Bowtown ngày 7/12/08, thì Tổng đài AM1430 có nhắc đến tên Đặng thiên Sơn, tác giả các bài viết đã vạch trần bộ mặt phản phúc của bà Madison, vạch trần bề trái vấn đề tại sao bà Madison không từ chức, và những sự thật về việc làm của bà Madison đối với housing, về việc làm trong khu The Plant, về việc mở rộng đường Senter, Lucretia v.v...
TT. W. Bush khi bị người dân chế giễu, thậm chí bị buộc tội ông là “tội phạm chiến tranh” khi đưa quân sang Iraq chống khủng bố. Nhưng, TT. Bush chưa bao giờ ra lệnh bịt miệng các cơ quan truyền hình, truyền thanh, báo chí. Hay mới đây ông bị một phóng viên Iraq quăng hai chiếc giày, báo chí nói rùm beng, nhưng ông cười cho đó là nét đặc thù của nền dân chủ Hoa Ky. Tiếc thay bà Madison không học hỏi tư cách này của TT. Bush mà lại đua đòi học theo thói bịt mồm, bịt miệng của bọn VC tại Việt Nam. Đây là hành vi phản dân chủ, vi phạm điều 1 Hiếp pháp.
Trước thái độ coi ý kiến của người dân như cỏ rác của bà Madison, tôi có viết cho Huỳnh Hớn đôi giòng để chia xẻ phần nào những điều bất tường xảy ra trong đời sống. Đại ý tôi đã nói với HH như sau:
“Huỳnh Hớn ơi! Những khó khăn mà đài phát thanh AM1430 do Huỳnh Hớn điều hành đang gặp phải rồi sẽ qua đi. Những khó khăn này, chẳng những không làm Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose chùn bước trước việc bãi nhiệm bà nghị viên Madison bất xứng, mà còn là động cơ thúc đẩy mọi người phải quyết tâm hơn, khi bản chất thực của bà ta được phơi bày… Bịt miệng truyền thông là hành động “leo lề” của những kẻ không dám đối diện với sự thật, là bước đường cùng của kẻ đuối lý mất tự chủ.
Bịt miệng truyền thông, điều này, chỉ có các chế độ Cộng sản và Việt Cộng làm. Bà Madison muốn bịt miệng lẽ phải, bịt miệng tiếng nói người dân muốn bãi nhiệm bà là hành động què quặt, ngốc nghếch, vì nó chẳng bịt miệng được ai, trái lại còn đào sâu thêm hố ngăn cách. Bà Madison phải biết rằng, người ta không thể ngăn bờ giòng nước lũ của con sông khi con sông nào cũng có nhiều nhánh.
Cho tới phút này, ai cũng thấy vấn đề đặt tên Little Sàigòn cho khu thương mại Việt Nam là chuyện nhỏ. Nhưng từ “chuyện nhỏ” đã làm lộ ra chân tướng những bộ mặt phản phúc, Việt gian đang trà trộn trong cộng đồng, nên đã trở thành “chuyện lớn”. Chuyện lớn này là cộng đồng phải bãi nhiệm cho được bà nghị viên đáng… nghi ngờ.
Chắc Huỳnh Hớn cũng đã thấy do sự không đồng nhứt giữa các dân tộc trên mọi phương diện(?) Sự kiện này đã tạo ra quá nhiều khổ đau cho nhân loại. Khổ đau dù lớn, dù nhỏ, dù ít, dù nhiều, trong đó ai cũng có cái giá phải trả. Nếu xã hội không có những xung đột, những áp chế, thù hận, bất đồng thì không có cái giá của tự do, của hạnh phúc và hài hòa. Nếu CĐVN tại San Jose không có biến cố Little Saigon, không có biến cố bãi nhiệm một nghị viên, thì các cộng đồng bạn không ai biết hết được trong lòng người Việt tha hương tỵ nạn CS nghĩ gì, và nhiều người cũng không nghĩ đến giá trị của lá phiếu quan trọng như thế nào đối với đời sống và sinh mệnh chính trị của một dân tộc.
Bãi nhiệm một người mà trước kia mình thương mến là một điều đau đớn, là cái giá cộng đồng phải trả do sự lầm lẫn vào năm 2005. Nhưng sự đớn đau này, cái giá này không đắt lắm khi nó dùng để đổi lấy sự nghiệp đấu tranh chống cộng của người Việt tại hải ngoại.
Là người dân thấp cổ bé miệng, là một cơ quan truyền thông bé nhỏ đang đối diện, đang đương đầu với thế lực, cường quyền. Huỳnh Hớn đã khôn khéo điều hành cơ sở của mình qua những câu chuyện thơ trào phúng của thi hào Pháp La Fontaine, những bài giảng răn đời của thầy Mạnh Tử... Điều này đã chứng tỏ được cái Trí, cái Dũng của người làm truyền thông chân chính mà Huỳnh Hớn đang áp dụng. Thái độ khôn ngoan của Hùynh Hớn đã đóng góp tính cực vào việc đấu tranh cam go của cộng đồng, tinh thần dấn thân này hiển nhiên có giá trị xứng đáng để nhận được sự thương mến, quí trọng của đồng hương dành cho.
Để chấm dứt thư này, chú muốn chia xẻ với Hùynh Hớn và đồng hương mình về lời nói của Mạnh Tử: “Người ta ở đời đối với kẻ ngang ngược, man trá, đê hèn thì nên coi như mình đi trong bụi rậm, vướng phải gai chỉ nên thong thả đứng lại gỡ dần ra thôi.”
Trên tờ “Quan Điểm cd” của những người chủ trương Chống Bãi Nhiệm có những bài viết ngụ ý cho rằng bà Madison chưa trưởng thành trong chính trị. Vì chưa trưởng thành nên bà không có khả năng xét đoán đúng mức để đương đầu với một loạt trường hợp xảy ra. Tuy nhiên các bài viết không nói thêm hay không biết rằng, trên đời này không có trường nào dạy về sự trưởng thành của con người. Trưởng thành không phải là trạng thái tự nhiên như sự phát triển càng ngày càng lớn lên của một cơ thể. Mà trưởng thành là yếu tố của văn hóa, phải học mới có, nhưng lại khác với học vấn và bằng cấp tại các trường ốc. Bà Madison đã thiếu yếu tố căn bản văn hóa trong giòng máu ngay từ khởi đầu, thêm với sự nịnh hót lố lăng của những kẻ chung quanh đã khiến bà Madison vượt quá những tranh chấp về sự trưởng thành.
Tới hôm nay, còn hai tháng nữa là đến ngày bầu cử bãi nhiệm. Thiết nghĩ, không có loại thuốc nào tại các nhà thuốc tây làm giảm được cơn đau mà bà Madison đã dành cho cộng đồng VN tại San Jose trong hơn một năm qua, ngoài viên thuốc đang nằm trong tay cử tri khu vực 7. Đó là viên thuốc bãi nhiệm. Xin quí đồng hương hãy bầu YES bãi nhiệm bà Madison vào ngày 3/3/09 để chấm dứt cơn đau cho cộng đồng VN tỵ nạn CS chúng ta.
Kính chúc Quí đồng hương một Năm mới Dương Lịch 2009, An khang- Thịnh Vượng và Thắng Lợi.
Đặng thiên Sơn
30/12/2008
Đặng thiên Sơn
Trong tập thơ Kim Vân Kiều của Nguyễn Du có hai câu lục bát bất hủ:
“Lạ gì cái thói sai nha
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.”
Sai nha mà thi hào Nguyễn Du đề cập đến là những kẻ có quyền, có thế trong tay. Là những người có khả năng hành hạ, bắt nạt, bắt chẹt những người vô tội. Là những kẻ ngang tàng, hống hách, chẳng tôn trọng lẽ phải và sự thật...
Thời buổi bây giờ, sai nha là những người trong chính quyền, là HĐTP San Jose, là ông Chuck Reed, là bà Madison và những nghị viên đã từng họp hành tại quán cà phê Paloma và tại nhà hàng sang trọng trên đường số 1 để bàn tính chuyện vùi dập người dân muốn bãi nhiệm bà Madison.
Còn tiền ở đây, là tiền lương hàng năm cả trăm ngàn của các nghị viên trong thời buổi kinh tế đang xuống dốc và còn xuống dài dài không biết bao giờ mới… lên. Ngoài tiền lương vừa kể, ông Chuck Reed, bà Madison và các nghị viên còn dự phần quyết định vào số tiền 100 ngàn dự định trang trí cho khu thương mại Việt Nam trên đường Story, mấy triệu đồng dành cho Vườn Truyền Thống VN trên đường Roberts, ngân khoản 2,75 triệu để thực hiện dự án TTSH/CĐVN trên đường Lucretia… và nhiều thứ tiền khác nằm trong kế hoạch chỉnh trang thành phố nhiều tới phát ham.
Đối với một cơ quan quyền lực, trong đó người thừa hành vừa là sai nha vừa vì tiền ôm nhau để mà sống, nếu họ là công bộc của dân thì dân đỡ khổ. Còn như ngược lại, nếu họ nghĩ họ là cha mẹ của dân thì người dân từ… chết tới … bị thương.
Vì cho rằng mình không phải là công bộc mà là … cha mẹ của cộng đồng, nên bà Madison định đoạt hết mọi chuyện. Bà muốn … bà đặt đâu thì cử tri khu vực 7 phải ngồi đó không được cãi. Tuy nhiên, nhìn lại ai cũng thấy bà Madison chỉ là một người đàn bà vừa mới “nứt mắt” và bà chỉ là một nghị viên quèn. Với chức vụ này, bà Madison tưởng rằng địa vị của bà lớn lắm. Chớ thật ra, đem so sánh với hệ thống chính quyền thời VNCH thì bà chỉ là một “ trưởng ấp” mà thôi!
Được những kẻ nịnh thần tâng bốc, bà Madison tưởng mình là trời con, nên không coi ai ra gì. Bà không cần phân biệt già hay trẻ, lớn hay bé để mạt sát những người khác chính kiến là gánh xiệc. Câu nói này, đã khiến nhiều người ngậm ngùi liên tưởng đến những tên cán bộ VC trong các trại tù miệng còn hôi sữa, đã mạt sát những Quân - Cán- Chính VNCH là … chúng mày .. thế này, chúng mày .. thế nọ.
Vào tháng 9 năm 2005, bà Madison đắc cử nghị viên với số phiếu 5,603 trong tổng số 8,958 người tham gia bầu cử, chiếm tỷ lệ 31% của tổng số 27 ngàn cử tri ghi danh toàn khu vực. Khi đắc cử, dù chưa tới ngày tuyên thệ nhậm chức, nhưng bà Madison đã nôn nóng cho ra đời một Bản Tin (Newsletter) qua hệ thống Internet để gởi “Thông Điệp” đến cử tri khu vực 7. Nguyên văn như sau:
“Thưa quý vị cư dân khu vực 7 thân mến,
Tôi rất vinh dự được đắc cử vào Hội Đồng Thành Phố đại diện cho khu vực 7. Tôi muốn cùng làm việc với quý vị để xây dựng một cộng đồng vững mạnh. Đó là một cộng đồng có những trường học tốt nhất, đường xá khu vực sạch sẽ và an ninh, có chương trình trợ cấp nhà ở và các cơ sở thương mại phát triển.
Quan điểm của tôi và mục tiêu cho khu vực 7 chỉ có thể đạt được với sự hỗ trợ của quý vị. Tôi tin chắc rằng sự tham gia của các cư dân là một trong những yếu tố quan trọng nhất để xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn.
Xin quý vị hãy tiếp tay cùng tôi trong sứ mạng xây dựng cộng đồng để mọi người hưởng được những thành quả từ công sức và sự quyết tâm của họ.
Cùng làm việc với nhau, chúng ta sẽ tạo sự khác biệt cho khu vực, trường học và cộng đồng chúng ta. Tôi rất hân hạnh sẽ nhận được sự chia xẻ những mối quan tâm của quý vị để chúng ta có thể nâng cao chất lượng đời sống của mọi cư dân trong khu vực 7.
Tôi mong được cùng làm việc với quý vị.
Trân trọng
Madison P Nguyễn
Nghị viên khu vực 7
(Trích trong Bản tin tháng 10 năm 2005 của bà Madison)
Lời lẽ trong “Thông điệp” của bà Madison khi chân ướt, chân ráo “táp” được cái ghế nghị viên, đọc qua người ta thấy bà ta có vẻ là “đứa con của cộng đồng” như ông Nguyễn Nho đã nói. Tuy nhiên, chỉ chừng hai năm sau bà Madison đã cho thấy bà chẳng cần hợp tác với cử tri khi bà nghĩ bà là … má của cộng đồng, với luận điệu: “Những người có mặt trong đêm 20/11/2007 tại HĐTP là những kẻ ăn rồi ở không để đi yêu sách tôi chuyện này, chuyện nọ. Tôi không đại diện cho thành phần này, mà chỉ đại diện cho những người đang làm hai ba jobs…” Hay hách dịch hơn, khinh người hơn bà nói: “Từ lầu 18 nơi tôi làm việc, tôi nhìn xuống những người đang đi vòng vòng hô những khẩu hiệu đã đảo Madison, Madison ba xạo, Madison phản bội, Madison… vân vân và vân vân … Tôi thấy họ giống như là một gánh xiệc…”
Và bà Madison càng ngày càng tỏ vẻ là… má của cộng đồng hơn, khi bà gọi điện thoại ra lệnh cho Tổng đài AM1430 khuyến cáo chương trình Việt Nam AM 1430 của Huỳnh Hớn không được phổ biến các bài viết và “on air” nhắc đến tên bà vì nó ảnh hưởng đến “sự an toàn” của bà.
Theo Huỳnh Hớn trình bày trong buổi tiệc gây quỹ của UBBN tại nhà hàng Bowtown ngày 7/12/08, thì Tổng đài AM1430 có nhắc đến tên Đặng thiên Sơn, tác giả các bài viết đã vạch trần bộ mặt phản phúc của bà Madison, vạch trần bề trái vấn đề tại sao bà Madison không từ chức, và những sự thật về việc làm của bà Madison đối với housing, về việc làm trong khu The Plant, về việc mở rộng đường Senter, Lucretia v.v...
TT. W. Bush khi bị người dân chế giễu, thậm chí bị buộc tội ông là “tội phạm chiến tranh” khi đưa quân sang Iraq chống khủng bố. Nhưng, TT. Bush chưa bao giờ ra lệnh bịt miệng các cơ quan truyền hình, truyền thanh, báo chí. Hay mới đây ông bị một phóng viên Iraq quăng hai chiếc giày, báo chí nói rùm beng, nhưng ông cười cho đó là nét đặc thù của nền dân chủ Hoa Ky. Tiếc thay bà Madison không học hỏi tư cách này của TT. Bush mà lại đua đòi học theo thói bịt mồm, bịt miệng của bọn VC tại Việt Nam. Đây là hành vi phản dân chủ, vi phạm điều 1 Hiếp pháp.
Trước thái độ coi ý kiến của người dân như cỏ rác của bà Madison, tôi có viết cho Huỳnh Hớn đôi giòng để chia xẻ phần nào những điều bất tường xảy ra trong đời sống. Đại ý tôi đã nói với HH như sau:
“Huỳnh Hớn ơi! Những khó khăn mà đài phát thanh AM1430 do Huỳnh Hớn điều hành đang gặp phải rồi sẽ qua đi. Những khó khăn này, chẳng những không làm Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose chùn bước trước việc bãi nhiệm bà nghị viên Madison bất xứng, mà còn là động cơ thúc đẩy mọi người phải quyết tâm hơn, khi bản chất thực của bà ta được phơi bày… Bịt miệng truyền thông là hành động “leo lề” của những kẻ không dám đối diện với sự thật, là bước đường cùng của kẻ đuối lý mất tự chủ.
Bịt miệng truyền thông, điều này, chỉ có các chế độ Cộng sản và Việt Cộng làm. Bà Madison muốn bịt miệng lẽ phải, bịt miệng tiếng nói người dân muốn bãi nhiệm bà là hành động què quặt, ngốc nghếch, vì nó chẳng bịt miệng được ai, trái lại còn đào sâu thêm hố ngăn cách. Bà Madison phải biết rằng, người ta không thể ngăn bờ giòng nước lũ của con sông khi con sông nào cũng có nhiều nhánh.
Cho tới phút này, ai cũng thấy vấn đề đặt tên Little Sàigòn cho khu thương mại Việt Nam là chuyện nhỏ. Nhưng từ “chuyện nhỏ” đã làm lộ ra chân tướng những bộ mặt phản phúc, Việt gian đang trà trộn trong cộng đồng, nên đã trở thành “chuyện lớn”. Chuyện lớn này là cộng đồng phải bãi nhiệm cho được bà nghị viên đáng… nghi ngờ.
Chắc Huỳnh Hớn cũng đã thấy do sự không đồng nhứt giữa các dân tộc trên mọi phương diện(?) Sự kiện này đã tạo ra quá nhiều khổ đau cho nhân loại. Khổ đau dù lớn, dù nhỏ, dù ít, dù nhiều, trong đó ai cũng có cái giá phải trả. Nếu xã hội không có những xung đột, những áp chế, thù hận, bất đồng thì không có cái giá của tự do, của hạnh phúc và hài hòa. Nếu CĐVN tại San Jose không có biến cố Little Saigon, không có biến cố bãi nhiệm một nghị viên, thì các cộng đồng bạn không ai biết hết được trong lòng người Việt tha hương tỵ nạn CS nghĩ gì, và nhiều người cũng không nghĩ đến giá trị của lá phiếu quan trọng như thế nào đối với đời sống và sinh mệnh chính trị của một dân tộc.
Bãi nhiệm một người mà trước kia mình thương mến là một điều đau đớn, là cái giá cộng đồng phải trả do sự lầm lẫn vào năm 2005. Nhưng sự đớn đau này, cái giá này không đắt lắm khi nó dùng để đổi lấy sự nghiệp đấu tranh chống cộng của người Việt tại hải ngoại.
Là người dân thấp cổ bé miệng, là một cơ quan truyền thông bé nhỏ đang đối diện, đang đương đầu với thế lực, cường quyền. Huỳnh Hớn đã khôn khéo điều hành cơ sở của mình qua những câu chuyện thơ trào phúng của thi hào Pháp La Fontaine, những bài giảng răn đời của thầy Mạnh Tử... Điều này đã chứng tỏ được cái Trí, cái Dũng của người làm truyền thông chân chính mà Huỳnh Hớn đang áp dụng. Thái độ khôn ngoan của Hùynh Hớn đã đóng góp tính cực vào việc đấu tranh cam go của cộng đồng, tinh thần dấn thân này hiển nhiên có giá trị xứng đáng để nhận được sự thương mến, quí trọng của đồng hương dành cho.
Để chấm dứt thư này, chú muốn chia xẻ với Hùynh Hớn và đồng hương mình về lời nói của Mạnh Tử: “Người ta ở đời đối với kẻ ngang ngược, man trá, đê hèn thì nên coi như mình đi trong bụi rậm, vướng phải gai chỉ nên thong thả đứng lại gỡ dần ra thôi.”
Trên tờ “Quan Điểm cd” của những người chủ trương Chống Bãi Nhiệm có những bài viết ngụ ý cho rằng bà Madison chưa trưởng thành trong chính trị. Vì chưa trưởng thành nên bà không có khả năng xét đoán đúng mức để đương đầu với một loạt trường hợp xảy ra. Tuy nhiên các bài viết không nói thêm hay không biết rằng, trên đời này không có trường nào dạy về sự trưởng thành của con người. Trưởng thành không phải là trạng thái tự nhiên như sự phát triển càng ngày càng lớn lên của một cơ thể. Mà trưởng thành là yếu tố của văn hóa, phải học mới có, nhưng lại khác với học vấn và bằng cấp tại các trường ốc. Bà Madison đã thiếu yếu tố căn bản văn hóa trong giòng máu ngay từ khởi đầu, thêm với sự nịnh hót lố lăng của những kẻ chung quanh đã khiến bà Madison vượt quá những tranh chấp về sự trưởng thành.
Tới hôm nay, còn hai tháng nữa là đến ngày bầu cử bãi nhiệm. Thiết nghĩ, không có loại thuốc nào tại các nhà thuốc tây làm giảm được cơn đau mà bà Madison đã dành cho cộng đồng VN tại San Jose trong hơn một năm qua, ngoài viên thuốc đang nằm trong tay cử tri khu vực 7. Đó là viên thuốc bãi nhiệm. Xin quí đồng hương hãy bầu YES bãi nhiệm bà Madison vào ngày 3/3/09 để chấm dứt cơn đau cho cộng đồng VN tỵ nạn CS chúng ta.
Kính chúc Quí đồng hương một Năm mới Dương Lịch 2009, An khang- Thịnh Vượng và Thắng Lợi.
Đặng thiên Sơn
30/12/2008
Wednesday, December 17, 2008
Hãy để mọi chuyện trôi theo giòng đời, xuôi theo lòng dân
Hãy để mọi chuyện trôi theo giòng đời, xuôi theo lòng dân
* Đặng thiên Sơn
Trong đời sống, khi đề cập đến tư cách của một người, người ta hay so sánh với câu chuyện của một quyển tiểu thuyết mà trong đó người phụ nữ thường là nhân vật chánh. Đối với một phụ nữ có nhân dáng bề ngoài khó coi, lại có tánh tình cà chớn, ăn nói bạt mạng, vô liêm sĩ, thì được ví như một quyển tiểu thuyết dở. Với quyển tiểu thuyết này, người đọc không muốn đọc hết để biết kết cuộc của câu chuyện ra làm sao. Còn đối với một người có vóc dáng đẹp, tánh tình nhu mì, đạo đức, thì được ví như là một quyển tiểu thuyết hay. Với quyển tiểu thuyết này, càng đọc càng thấy hấp dẫn hoài không hết, khiến người đọc muốn đọc mau tới trang cuối, nhưng lại mâu thuẫn là không vội vã, vì không muốn biết kết cuộc câu chuyện quá mau.
Tôi nghĩ, bà Madison thuộc vào loại một quyển tiểu thuyết dở, và chính những kẻ bu quanh bà ta từ ông Thị trưởng Chuck Reed đến các ông Hoàng Thế Dân, Lê Văn Hướng, Đoan Trang, Nguyên Khôi, Cao Sơn v.v…, và mới đây có thêm ông Đỗ văn Trọn lên tiếng ủng hộ, đã làm quyển sách vốn đã dở, thành dở thêm.
Chỉ còn hơn 2 tháng rưỡi nữa là tới ngày 3/3/09, cử tri khu vực 7 bỏ phiếu bầu cử bãi nhiệm bà Madisson, chớ không phải là Trưng Cầu Dân Ý như ông Hoàng thế Dân đã nói. Vì Trưng Cầu Dân Ý tiếng Mỹ gọi là “hold a referendum” còn bầu cử là “elect” là “vote”.
Thông thường, người ta nói trật một điều gì đó hay một việc gì đó có hai lý do. Một là dốt. Hai là cố tình nói trật để làm nhẹ đi thực chất của vấn đề. Tôi không nghĩ đảng Việt Tân có một đảng viên “cấp cao” như ông Hoàng thế Dân là người dốt. Cho nên, vì là người cùng nhóm phải ăn nói theo kiểu lươn lẹo của bà Madison, ông Hoàng thế Dân đã lái việc bầu bãi nhiệm thành Trưng cầu Dân Ý để trấn an nhóm mình, đầu độc tư tưởng cử tri, khi nhóm Anti Recall đã sợ hãi lên tới tận óc.
Trưng Cầu Dân Ý, là một khía cạnh của sự thăm dò, không mang tính quyết định, vì người ta chỉ dựa theo kết quả cuộc thăm dò này để có một quyết định chính thức. Chẳng hạn như RDA thành phố đã làm những cuộc thăm dò về việc chọn tên cho khu thương mại VN. Kết quả là tên Little Sàigòn đứng hạng nhứt, nhưng HĐTP quyết định không chọn tên nầy mà chọn tên Sàigòn Business District đứng hạng bét.
Còn bầu cử (vote), là một sự chọn lựa của một quyết định mà theo đó phải thi hành không được thay đổi vì nó đã được luật pháp, hiến pháp bảo vệ. Như bầu cử tổng thống, dân biểu, nghị viên vân vân. Nên vấn đền bãi nhiệm là một cuộc bầu cử YES hay NO, để BÃI NHIỆM bà Madison chớ không phải là một cuộc trắc nghiệm hỏi thăm ý kiến, không phải là Trung Cầu Dân Ý.
Ông Hoàng Thế Dân đã mập mờ khi gọi bầu cử bãi nhiệm ngày 3/3/09, là Trưng Cầu Dân Ý vì trong mấy tháng qua với một lực lượng Anti Recall “hỗn hợp Việt - Mỹ”, đứng đầu phía bên Mỹ là ông Thị Trưởng Chuck Reed, phía bên Việt là ông Hoàng thế Dân, những người Anti Recall đã thấy rằng câu chuyện “Đường đi không tới” đã đi tới “đít”.
Trước tiến trình bãi nhiệm “Đường đi đã tới” và trước nguy cơ công sức và tiền bạc, tiếng tăm của nhóm Anti Reacall đang trên đường trôi ra sông, đang từ từ đổ ra biển, đồng thời sẽ cuốn theo chiếc ghế nghị viên của bà Madidison vào ngày 3/3/09, ông Hoàng thế Dân phải tăng cường thêm tiếng nói của ông Trọn Đỗ. Hình ảnh này đã làm người ta nhớ lại trước đây chỉ có một mình đài Quê Hương múa gậy vườn hoang, hướng dẫn dư luận sai lạc chưa đủ nên nhóm Anti Recall sau đó đã cho tăng cường thêm chương trình Sóng Việt - Việt Tân, để rồi ngày nay tới “Bước đường cùng” lại có thêm ông Trọn Đỗ lên tiếng.
Song song với sự tăng cường về mặt truyền thông để chống bãi nhiệm, dư luận trong mấy ngày qua còn bàn tán là ban “tham mu” của bà Madison dự định áp dụng chiến thuật “vừa đánh vừa đàm” là dọn đường cho bà Madison… ra… xin lỗi cộng đồng, để xin cộng đồng ngưng bãi nhiệm bà, cho bà tiếp tục làm nghị viên đến hết nhiệm kỳ.
“Vừa đánh vừa đàm” là chiến thuật đánh lạc hướng, câu giờ, chia rẽ lòng người, phân tán lòng dân, gây hoang mang dư luận, tạo rối rắm cộng đồng. Nếu tin này đúng, thì lại là một màn trình diễn dỡ như màn ông Nguyễn Nho trao cờ vàng cho con mình trong ngày bà Madison ra mắt DVD “tiếm công” tại một quán cà phê. Bởi vì hậu quả của những màn trình diễn dở là những tiếng đời khinh bỉ.
Nhắc lại chuyện lá cờ vàng ông Nguyễn Nho tặng cho con gái, trong bữa tiệc gây quỹ của UBBN tại nhà hàng Bowtown trên đường Second St. Cựu Trung tá Nguyễn Mộng Hùng nói: “ Lá cờ ấy có mấy sợi dây may ở hai đầu là loại cờ lớn dùng để treo ở các cột cờ. Bố bà Madison đi vượt biên mà đem theo được lá cờ bằng … bàn tay, thì tôi đã phục sát đất rồi, nói chi lá cờ to như thế. Láo thật! Thảo nào cha và con cùng một loại “gen”.”
Riêng cựu Thiếu tá Cảnh sát QG, Trương Ngọc Mỹ khi nhắc đến DVD kể công thì cho rằng, những công lao bà Madison kể trong DVD và lời nói của bà trong một phiên họp tại trụ sở Ban Đại Diện Cộng Đồng trên đường Leo Ave. vào ngày 20 tháng 10 năm 2006, lúc ấy vào khoảng 6 giờ 30 chiều, khi đối diện với sự thật qua những câu hỏi cử tri đặt ra bà Madison trả lời quanh co, không thông, nên đã gắt gỏng tuyên bố: “Nếu quí vị thấy cháu làm không được, thì cháu sẵn sàng không làm nữa”. Câu nói này, cho đến nay hai năm đã trôi qua bà không thực hiện. Bây giờ lại kể những công lao mình không tốn một chút sức, đã khiến sự trâng tráo, trơ trẽn của bà Madison tăng lên thành cấp 3.
Hai suy nghĩ trên của hai vị cựu sĩ quan QLVCH, đã chuyên chở sự chua cay về những điều dối trá từ bản chất của giòng máu trong gia đình. Điều này, đã khiến tôi nhớ lại hình ảnh phiên họp đêm 20/11/07 tại HĐTP.
Trong phiên họp của HĐTP ngày 20/11/07, mỗi người chỉ được phép phát biểu trong MỘT phút. Đêm đó một người đàn ông đã bồng đứa con gái khoảng 5, 6 tuổi lên máy vi âm. Cháu bé này cũng ghi tên phát biểu ý kiến như ai. Cháu đã nói trước mặt Thị trưởng Chuck Reed và 10 vị nghị viên khác là: “Cháu muốn tên Little Sàigòn. Xin bỏ phiếu cho tên Little Sàigòn”. Điều này, đã nói lên gì? Xin thưa, nó đã cho thấy trong xã hội có những người cha dạy cho con cái mình những điều thực tế, tôn trọng sự thật và theo xu hướng quyền lợi của đa số.
Trong khi ấy, thì một năm sau ngày 22/11/08, tại quán cà phê EM, ông Nguyễn Nho đã làm bình phong cho con mình bằng cách đưa ra điều gian dối về lá cờ vàng ba sọc đỏ mang theo lúc vượt biên, đưa ra những giấy tờ ông là một quân nhân của QLVNCH. Trong khi, lẽ ra, ông phải dạy con mình xin lỗi cộng đồng và từ chức, chớ không nên để bị bÃi nhiệm vào ngày 3/3/09, thì cái nhục sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Đây là hai hình ảnh, một người cha có văn hoá và một người cha đã không thấy ngượng ngùng ra “đỡ đạn” cho con, đồng thời khuyến khích con tiếp tục làm những điều sai trái. Ông Nguyễn Nho đã lấy lại đứa con gái mà cuối năm 2005, ông long trọng tuyên bố giao cho cộng đồng như người ta trao một món đồ chơi là vật vô tri.
Là một người tốt nghiệp B.A Sử Học tại đại học Santa Cruz và M.S về Xã Hội Học tại Chicago, bà Madison ngoài việc học để biết các giai đoạn lập quốc của Hoa Kỳ, thiết nghĩ bà phải biết học thêm để biết các thời kỳ dựng nước, giữ nước của cha ông từ đời vua Hùng, phải biết về 1,000 năm Bắc thuộc, về 100 năm thực dân Pháp đô hộ VN. Và phải biết rõ nguyên nhân chiến tranh Nam - Bắc giữa những người theo chủ nghĩa Cộng sản và những người theo chủ nghĩa Quốc gia dân tộc trong suốt ¼ thế kỷ, để thấy rằng sự rời bỏ quê hương đi tìm tự do là niềm đau, nỗi mất mát của hàng triệu người Việt Nam, để bà khẳng định lập trường chính trị đối với hoàn cảnh Việt Nam trong vai trò đại diện. Đây là vai trò không đơn thuần chỉ rập khuôn theo sinh hoạt chính trị của Mỹ.
Bà Madison đã để lộ chân tướng. Do đó, vấn đề bãi nhiệm ở đây không phải CHỈ là việc đặt tên cho khu thương mại. Cũng không phải CHỈ là sự hỗn hào, thất hứa, tráo trở của một người phụ nữ. Cũng không phải bà Madison CHỈ biết phục vụ quyền lợi cho giới tư bản, vì những thứ vừa kề chỉ là yếu tố phụ. Mà ở đây, theo tôi nghĩ, là KHOẢNG CÁCH giữa bà Madison và người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản đã có sự cách biệt không thể lấp bằng, khi bà nhìn cái tên Little Sàigòn là cái tên có âm hưởng chống cộng bà không thích, trong khi cộng đồng thì coi đó là cái tên chống cộng họ rất thích. Chẳng những thích mà người tỵ nạn còn coi đó là biểu tượng thân thương, gắn liền với lá cờ vàng quốc gia ba sọc đỏ. Trong khi đối với bà Madison, thì cờ vàng là một cái gì cần phải đắn đo suy nghĩ, cần phải xét lại khi cầm nó trên tay, trong khi miệng hô lớn: “Đả đảo Việt Cộng - Đả đảo quốc tặc Hồ Chí Minh.”
Như vậy đã quá rõ ràng, quá minh bạch về lập trường chính trị giữa hai bên. Điều này cho thấy, người Việt tỵ nạn CS khó có thể chấp nhận một người đại diện có quan điểm chính trị khác với mình. Nói một cách hụych toẹt là bà Madison không đủ tư cách đại diện cho những người Việt quốc gia chống cộng triệt để, khi bà không phải là một người có lập trường chống cộng triệt để.
Để kết thúc bài viết, tôi xin mượn lời của cựu Đại úy nhảy dù Nguyễn Cẩm Mậu như sau: “Trong cái chính có cái tà, trong cái tà có cái chính. Đó là quy luật của tạo hóa. Như có Âm thì phải có Dương. Thôi thì hãy để mọi chuyện trôi theo giòng đời, xuôi theo lòng dân….”
“Đành rằng là vậy! Nhưng, sự trình bày những điều đúng sự thật của các cơ quan truyền thông như đài phát thanh AM 1430 Huỳnh Hớn, của đài 1500 AM Hạ Vân, của San Jose có gì lạ của Hạnh Giao-Nguyễn Thuận và của các báo Tiếng Dân, Việt Nam Nhật Báo, Sàigòn USA, Ý Dân, để làm sáng tỏ chân tướng của bà Madison là một điều hết sức cần thiết. Bởi vì, người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản ngoài nhu cầu miếng cơm, manh áo - ăn để mà sống - áo để đủ mặc. Mọi người còn có nhu cầu sinh hoạt chính trị để bảo vệ vùng đất tự do. Đối với vùng đất này, họ không để cho bọn Việt gian, bọn tay sai Việt cộng lũng đoạn, thao túng, khống chế... Bà Madison đã đi ngược lại nguyện vọng chung của đa số người tỵ nạn cộng sản, bà bị bãi nhiệm là điều tất yếu.”
Đặng thiên Sơn
17/12/08
* Đặng thiên Sơn
Trong đời sống, khi đề cập đến tư cách của một người, người ta hay so sánh với câu chuyện của một quyển tiểu thuyết mà trong đó người phụ nữ thường là nhân vật chánh. Đối với một phụ nữ có nhân dáng bề ngoài khó coi, lại có tánh tình cà chớn, ăn nói bạt mạng, vô liêm sĩ, thì được ví như một quyển tiểu thuyết dở. Với quyển tiểu thuyết này, người đọc không muốn đọc hết để biết kết cuộc của câu chuyện ra làm sao. Còn đối với một người có vóc dáng đẹp, tánh tình nhu mì, đạo đức, thì được ví như là một quyển tiểu thuyết hay. Với quyển tiểu thuyết này, càng đọc càng thấy hấp dẫn hoài không hết, khiến người đọc muốn đọc mau tới trang cuối, nhưng lại mâu thuẫn là không vội vã, vì không muốn biết kết cuộc câu chuyện quá mau.
Tôi nghĩ, bà Madison thuộc vào loại một quyển tiểu thuyết dở, và chính những kẻ bu quanh bà ta từ ông Thị trưởng Chuck Reed đến các ông Hoàng Thế Dân, Lê Văn Hướng, Đoan Trang, Nguyên Khôi, Cao Sơn v.v…, và mới đây có thêm ông Đỗ văn Trọn lên tiếng ủng hộ, đã làm quyển sách vốn đã dở, thành dở thêm.
Chỉ còn hơn 2 tháng rưỡi nữa là tới ngày 3/3/09, cử tri khu vực 7 bỏ phiếu bầu cử bãi nhiệm bà Madisson, chớ không phải là Trưng Cầu Dân Ý như ông Hoàng thế Dân đã nói. Vì Trưng Cầu Dân Ý tiếng Mỹ gọi là “hold a referendum” còn bầu cử là “elect” là “vote”.
Thông thường, người ta nói trật một điều gì đó hay một việc gì đó có hai lý do. Một là dốt. Hai là cố tình nói trật để làm nhẹ đi thực chất của vấn đề. Tôi không nghĩ đảng Việt Tân có một đảng viên “cấp cao” như ông Hoàng thế Dân là người dốt. Cho nên, vì là người cùng nhóm phải ăn nói theo kiểu lươn lẹo của bà Madison, ông Hoàng thế Dân đã lái việc bầu bãi nhiệm thành Trưng cầu Dân Ý để trấn an nhóm mình, đầu độc tư tưởng cử tri, khi nhóm Anti Recall đã sợ hãi lên tới tận óc.
Trưng Cầu Dân Ý, là một khía cạnh của sự thăm dò, không mang tính quyết định, vì người ta chỉ dựa theo kết quả cuộc thăm dò này để có một quyết định chính thức. Chẳng hạn như RDA thành phố đã làm những cuộc thăm dò về việc chọn tên cho khu thương mại VN. Kết quả là tên Little Sàigòn đứng hạng nhứt, nhưng HĐTP quyết định không chọn tên nầy mà chọn tên Sàigòn Business District đứng hạng bét.
Còn bầu cử (vote), là một sự chọn lựa của một quyết định mà theo đó phải thi hành không được thay đổi vì nó đã được luật pháp, hiến pháp bảo vệ. Như bầu cử tổng thống, dân biểu, nghị viên vân vân. Nên vấn đền bãi nhiệm là một cuộc bầu cử YES hay NO, để BÃI NHIỆM bà Madison chớ không phải là một cuộc trắc nghiệm hỏi thăm ý kiến, không phải là Trung Cầu Dân Ý.
Ông Hoàng Thế Dân đã mập mờ khi gọi bầu cử bãi nhiệm ngày 3/3/09, là Trưng Cầu Dân Ý vì trong mấy tháng qua với một lực lượng Anti Recall “hỗn hợp Việt - Mỹ”, đứng đầu phía bên Mỹ là ông Thị Trưởng Chuck Reed, phía bên Việt là ông Hoàng thế Dân, những người Anti Recall đã thấy rằng câu chuyện “Đường đi không tới” đã đi tới “đít”.
Trước tiến trình bãi nhiệm “Đường đi đã tới” và trước nguy cơ công sức và tiền bạc, tiếng tăm của nhóm Anti Reacall đang trên đường trôi ra sông, đang từ từ đổ ra biển, đồng thời sẽ cuốn theo chiếc ghế nghị viên của bà Madidison vào ngày 3/3/09, ông Hoàng thế Dân phải tăng cường thêm tiếng nói của ông Trọn Đỗ. Hình ảnh này đã làm người ta nhớ lại trước đây chỉ có một mình đài Quê Hương múa gậy vườn hoang, hướng dẫn dư luận sai lạc chưa đủ nên nhóm Anti Recall sau đó đã cho tăng cường thêm chương trình Sóng Việt - Việt Tân, để rồi ngày nay tới “Bước đường cùng” lại có thêm ông Trọn Đỗ lên tiếng.
Song song với sự tăng cường về mặt truyền thông để chống bãi nhiệm, dư luận trong mấy ngày qua còn bàn tán là ban “tham mu” của bà Madison dự định áp dụng chiến thuật “vừa đánh vừa đàm” là dọn đường cho bà Madison… ra… xin lỗi cộng đồng, để xin cộng đồng ngưng bãi nhiệm bà, cho bà tiếp tục làm nghị viên đến hết nhiệm kỳ.
“Vừa đánh vừa đàm” là chiến thuật đánh lạc hướng, câu giờ, chia rẽ lòng người, phân tán lòng dân, gây hoang mang dư luận, tạo rối rắm cộng đồng. Nếu tin này đúng, thì lại là một màn trình diễn dỡ như màn ông Nguyễn Nho trao cờ vàng cho con mình trong ngày bà Madison ra mắt DVD “tiếm công” tại một quán cà phê. Bởi vì hậu quả của những màn trình diễn dở là những tiếng đời khinh bỉ.
Nhắc lại chuyện lá cờ vàng ông Nguyễn Nho tặng cho con gái, trong bữa tiệc gây quỹ của UBBN tại nhà hàng Bowtown trên đường Second St. Cựu Trung tá Nguyễn Mộng Hùng nói: “ Lá cờ ấy có mấy sợi dây may ở hai đầu là loại cờ lớn dùng để treo ở các cột cờ. Bố bà Madison đi vượt biên mà đem theo được lá cờ bằng … bàn tay, thì tôi đã phục sát đất rồi, nói chi lá cờ to như thế. Láo thật! Thảo nào cha và con cùng một loại “gen”.”
Riêng cựu Thiếu tá Cảnh sát QG, Trương Ngọc Mỹ khi nhắc đến DVD kể công thì cho rằng, những công lao bà Madison kể trong DVD và lời nói của bà trong một phiên họp tại trụ sở Ban Đại Diện Cộng Đồng trên đường Leo Ave. vào ngày 20 tháng 10 năm 2006, lúc ấy vào khoảng 6 giờ 30 chiều, khi đối diện với sự thật qua những câu hỏi cử tri đặt ra bà Madison trả lời quanh co, không thông, nên đã gắt gỏng tuyên bố: “Nếu quí vị thấy cháu làm không được, thì cháu sẵn sàng không làm nữa”. Câu nói này, cho đến nay hai năm đã trôi qua bà không thực hiện. Bây giờ lại kể những công lao mình không tốn một chút sức, đã khiến sự trâng tráo, trơ trẽn của bà Madison tăng lên thành cấp 3.
Hai suy nghĩ trên của hai vị cựu sĩ quan QLVCH, đã chuyên chở sự chua cay về những điều dối trá từ bản chất của giòng máu trong gia đình. Điều này, đã khiến tôi nhớ lại hình ảnh phiên họp đêm 20/11/07 tại HĐTP.
Trong phiên họp của HĐTP ngày 20/11/07, mỗi người chỉ được phép phát biểu trong MỘT phút. Đêm đó một người đàn ông đã bồng đứa con gái khoảng 5, 6 tuổi lên máy vi âm. Cháu bé này cũng ghi tên phát biểu ý kiến như ai. Cháu đã nói trước mặt Thị trưởng Chuck Reed và 10 vị nghị viên khác là: “Cháu muốn tên Little Sàigòn. Xin bỏ phiếu cho tên Little Sàigòn”. Điều này, đã nói lên gì? Xin thưa, nó đã cho thấy trong xã hội có những người cha dạy cho con cái mình những điều thực tế, tôn trọng sự thật và theo xu hướng quyền lợi của đa số.
Trong khi ấy, thì một năm sau ngày 22/11/08, tại quán cà phê EM, ông Nguyễn Nho đã làm bình phong cho con mình bằng cách đưa ra điều gian dối về lá cờ vàng ba sọc đỏ mang theo lúc vượt biên, đưa ra những giấy tờ ông là một quân nhân của QLVNCH. Trong khi, lẽ ra, ông phải dạy con mình xin lỗi cộng đồng và từ chức, chớ không nên để bị bÃi nhiệm vào ngày 3/3/09, thì cái nhục sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Đây là hai hình ảnh, một người cha có văn hoá và một người cha đã không thấy ngượng ngùng ra “đỡ đạn” cho con, đồng thời khuyến khích con tiếp tục làm những điều sai trái. Ông Nguyễn Nho đã lấy lại đứa con gái mà cuối năm 2005, ông long trọng tuyên bố giao cho cộng đồng như người ta trao một món đồ chơi là vật vô tri.
Là một người tốt nghiệp B.A Sử Học tại đại học Santa Cruz và M.S về Xã Hội Học tại Chicago, bà Madison ngoài việc học để biết các giai đoạn lập quốc của Hoa Kỳ, thiết nghĩ bà phải biết học thêm để biết các thời kỳ dựng nước, giữ nước của cha ông từ đời vua Hùng, phải biết về 1,000 năm Bắc thuộc, về 100 năm thực dân Pháp đô hộ VN. Và phải biết rõ nguyên nhân chiến tranh Nam - Bắc giữa những người theo chủ nghĩa Cộng sản và những người theo chủ nghĩa Quốc gia dân tộc trong suốt ¼ thế kỷ, để thấy rằng sự rời bỏ quê hương đi tìm tự do là niềm đau, nỗi mất mát của hàng triệu người Việt Nam, để bà khẳng định lập trường chính trị đối với hoàn cảnh Việt Nam trong vai trò đại diện. Đây là vai trò không đơn thuần chỉ rập khuôn theo sinh hoạt chính trị của Mỹ.
Bà Madison đã để lộ chân tướng. Do đó, vấn đề bãi nhiệm ở đây không phải CHỈ là việc đặt tên cho khu thương mại. Cũng không phải CHỈ là sự hỗn hào, thất hứa, tráo trở của một người phụ nữ. Cũng không phải bà Madison CHỈ biết phục vụ quyền lợi cho giới tư bản, vì những thứ vừa kề chỉ là yếu tố phụ. Mà ở đây, theo tôi nghĩ, là KHOẢNG CÁCH giữa bà Madison và người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản đã có sự cách biệt không thể lấp bằng, khi bà nhìn cái tên Little Sàigòn là cái tên có âm hưởng chống cộng bà không thích, trong khi cộng đồng thì coi đó là cái tên chống cộng họ rất thích. Chẳng những thích mà người tỵ nạn còn coi đó là biểu tượng thân thương, gắn liền với lá cờ vàng quốc gia ba sọc đỏ. Trong khi đối với bà Madison, thì cờ vàng là một cái gì cần phải đắn đo suy nghĩ, cần phải xét lại khi cầm nó trên tay, trong khi miệng hô lớn: “Đả đảo Việt Cộng - Đả đảo quốc tặc Hồ Chí Minh.”
Như vậy đã quá rõ ràng, quá minh bạch về lập trường chính trị giữa hai bên. Điều này cho thấy, người Việt tỵ nạn CS khó có thể chấp nhận một người đại diện có quan điểm chính trị khác với mình. Nói một cách hụych toẹt là bà Madison không đủ tư cách đại diện cho những người Việt quốc gia chống cộng triệt để, khi bà không phải là một người có lập trường chống cộng triệt để.
Để kết thúc bài viết, tôi xin mượn lời của cựu Đại úy nhảy dù Nguyễn Cẩm Mậu như sau: “Trong cái chính có cái tà, trong cái tà có cái chính. Đó là quy luật của tạo hóa. Như có Âm thì phải có Dương. Thôi thì hãy để mọi chuyện trôi theo giòng đời, xuôi theo lòng dân….”
“Đành rằng là vậy! Nhưng, sự trình bày những điều đúng sự thật của các cơ quan truyền thông như đài phát thanh AM 1430 Huỳnh Hớn, của đài 1500 AM Hạ Vân, của San Jose có gì lạ của Hạnh Giao-Nguyễn Thuận và của các báo Tiếng Dân, Việt Nam Nhật Báo, Sàigòn USA, Ý Dân, để làm sáng tỏ chân tướng của bà Madison là một điều hết sức cần thiết. Bởi vì, người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản ngoài nhu cầu miếng cơm, manh áo - ăn để mà sống - áo để đủ mặc. Mọi người còn có nhu cầu sinh hoạt chính trị để bảo vệ vùng đất tự do. Đối với vùng đất này, họ không để cho bọn Việt gian, bọn tay sai Việt cộng lũng đoạn, thao túng, khống chế... Bà Madison đã đi ngược lại nguyện vọng chung của đa số người tỵ nạn cộng sản, bà bị bãi nhiệm là điều tất yếu.”
Đặng thiên Sơn
17/12/08
Sunday, December 14, 2008
Thư không niêm của một thính giả gởi Huỳnh Hớn
San Jose ngày 12 tháng 12 năm 2008
Thư không niêm của một thính giả gởi Huỳnh Hớn
Giám đốc đài phát thanh ViệtNam AM 1430
San Jose, Bắc California
Huỳnh Hớn thân mến,
Bây giờ là mùa Đông và chỉ còn hai tuần nữa là ngày Chúa sinh ra đời. Nhân ngày Chúa giáng thế đem bình an đến cho muôn loài, chú thân chúc Huỳnh Hớn và gia đình một mùa Giáng Sinh an lành đầy ơn phước. Nhân đây, mượn trang giấy này, chú cũng gởi lời chúc lành đến Hạ Vân và gia quyến.
Huỳnh Hớn ơi! Những khó khăn mà đài phát thanh AM1430 do Huỳnh Hớn điều hành đang gặp phải rồi sẽ qua đi. Những khó khăn Hùynh Hớn đang gặp phải chẳng những không làm Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose nói chung và cử tri khu vực 7 nói riêng, chùn bước trước việc bãi nghiệm một nghị viên bất xứng, mà còn là động cơ thúc đẩy mọi người phải quyết tâm hơn, khi bản chất thực của người đại diện được phơi bày.
Có lẽ Huỳnh Hớn thừa hiểu, mỗi cá nhân trong cộng đồng ai cũng có chỗ đứng trong xã hội nên cá nhân của Huỳnh Hớn, của chú hay của bà nghị viên được mọi người đánh giá ra sao đã được trả lời. Nói chung là tư cách của con người. Đây là điều mà tiền bạc hay thế lực không thể đổi được.
Trong bửa tiệc gây quỹ của Ủy Ban Bải Nhiệm ngày 7 tháng 12/ 08 vừa qua tại nhà hàng BowTown, trong phần phát biểu Huỳnh Hớn có cho mọi người biết, là bà nghị viên Madison Nguyễn gọi lên tổng đài 1430 phàn nàn về chương trình của Huỳnh Hớn đã cho phát thanh những bài viết, bài bình luận và “on air” liên quan đến việc bải nhiệm một nghị viên và đặc biệt có nhắc đến tác giả Đặng thiên Sơn.
Với sự phàn nàn vừa kể, bà nghị viên khu vực 7 đã chà đạp lên nền dân chủ Hoa Kỳ, chà đạp lên đệ tứ quyền được ấn định trong điều 4 Hiếp pháp.
Có lẽ Huỳnh Hớn và đồng hương mình ai cũng biết mới đây, ông thống đốc tiểu bang Illinois Blagojevish bị Cảnh sát liêng bang (FBI) còng tay để điều tra về tội âm mưu bán chiếc ghế nghị sĩ bỏ trống khi ông Obama đắc cử Tổng thống, đã lên tiếng đòi bịt miệng các cơ quan truyền thông địa phương bàn tán, bình luận về chuyện thối tha này. Bịt miệng truyền thông là hành động “leo lề” của những kẻ không dám đối diện với sự thật. Đây là phản ứng què quặc, ngốc nghếch của ông thống đốc và bà nghị viên vì họ chẳng bịt miệng được ai khi con sông cái nào cũng có nhiều nhánh. Như vậy, bà nghị viên của CĐVN chúng ta không cô cơn đơn trong việc muốn bịt miệng các cơ quan truyền thông. Như vậy, bà nghị viên VN yêu quí của chúng ta sẽ hát bài tình ca “Đời Tôi Không Cô Đơn” chớ không phải là “Đời Tôi Cô Đơn” mà ca sĩ Tuấn Vũ thường hát.
Cho tới phút này, ai cũng thấy vấn đề đặt tên Little Sàigòn cho khu thương mại Việt Nam là chuyện nhỏ, nhưng từ “chuyện nhỏ” này đã bạch hóa, đã làm lộ ra những bộ mặt thân cộng, Việt gian đang khoát áo quốc gia sống trà trộn trong cộng đồng, nên đã trở thành “chuyện lớn” trong âm mưu khống chế CĐVN San Jose trên phương diện Kinh tế lẫn Chính trị của Việt cộng.
Những quyết định sai lầm của đời người trong đời sống về miếng cơm, manh áo, xe hơi, nhà lầu, việc làm… có thể thay đổi hàng ngày. Nhưng sự chệch hướng trong sinh hoạt chính trị của cộng đồng, của quốc gia sẽ đem đến hậu quả tại hại khốc liệt. Cho nên, quyết định bải nhiệm người đại diện đi chệch hướng chính trị, là một quyết định sáng suốt của cộng đồng người Việt tại khu vực 7.
Chắc Huỳnh Hớn cũng đã thấy do sự không đồng nhứt, không thống nhứt với nhau giữa các dân tộc trên mọi phương diện, đã tạo ra quá nhiều khổ đau cho nhân loại. Sự khổ đau này, dù lớn, dù nhỏ, dù ít, dù nhiều, trong đó ai cũng có cái giá phải trả. Nếu xã hội không có những xung đột, những áp chế, những khổ đau, thù hận, bất đồng thì không có giá trị của tự do, của hạnh phúc và hài hòa. Nếu CĐVN tại San Jose của chúng ta không có biến cố Little Saigon, không có biến cố bải nhiệm một nghị viên, thì các cộng đồng bạn không ai biết được trong lòng người Việt tha hương tỵ nạn CS nghĩ gì, và cũng không ai nghĩ đến giá trị của lá phiếu quan trọng như thế nào đối với đời sống và sinh mệnh chính trị của một dân tộc. Bải nhiệm một người mà trước kia mình thương mến là điều đớn đau, là cái giá cộng đồng phải trả do sự lầm lẫn vào năm 2005. Nhưng sự đớn đau này, cái giá này không đắt lắm khi nó dùng để đổi lấy sự nghiệp đấu tranh chống cộng của người Việt tại hải ngoại.
Là người dân thấp cổ bé miệng, là một cơ quan truyền thông bé nhỏ đang đối diện, đang đương đầu với thế lực, cường quyền, Huỳnh Hớn đã khôn khéo điều hành cơ sở của mình qua những câu chuyện thơ trào phúng của thi hào Pháp La Fontaine, những bài giảng răn đời của thầy Mạnh Tử... “Tránh voi chẳng xấu mặt nào!” Điều này đã chứng tỏ được cái Trí, cái Dũng của người làm truyền thông chân chính mà Huỳnh Hớn đang áp dụng. Thái độ khôn ngoan của Hùynh Hớn đã đóng góp tính cực vào việc đấu tranh cam go của cộng đồng, tinh thần dấn thân này hiển nhiên có giá trị xứng đáng nhận được sự thương mến, quí trọng của đồng hương dành cho.
Để chấm dứt thư này, chú muốn chia xẻ với Hùynh Hớn và đồng hương mình về lời nói của Mạnh Tử : “Người ta ở đời đối với kẻ ngang ngược, man trá, đê hèn thì nên coi như mình đi trong bụi rậm, vướng phải gai chỉ nên thong thả đứng lại gở dần ra thôi…”
Mến chào Huỳnh Hớn
Have a nice weekend!
Đặng thiên Sơn
Thư không niêm của một thính giả gởi Huỳnh Hớn
Giám đốc đài phát thanh ViệtNam AM 1430
San Jose, Bắc California
Huỳnh Hớn thân mến,
Bây giờ là mùa Đông và chỉ còn hai tuần nữa là ngày Chúa sinh ra đời. Nhân ngày Chúa giáng thế đem bình an đến cho muôn loài, chú thân chúc Huỳnh Hớn và gia đình một mùa Giáng Sinh an lành đầy ơn phước. Nhân đây, mượn trang giấy này, chú cũng gởi lời chúc lành đến Hạ Vân và gia quyến.
Huỳnh Hớn ơi! Những khó khăn mà đài phát thanh AM1430 do Huỳnh Hớn điều hành đang gặp phải rồi sẽ qua đi. Những khó khăn Hùynh Hớn đang gặp phải chẳng những không làm Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose nói chung và cử tri khu vực 7 nói riêng, chùn bước trước việc bãi nghiệm một nghị viên bất xứng, mà còn là động cơ thúc đẩy mọi người phải quyết tâm hơn, khi bản chất thực của người đại diện được phơi bày.
Có lẽ Huỳnh Hớn thừa hiểu, mỗi cá nhân trong cộng đồng ai cũng có chỗ đứng trong xã hội nên cá nhân của Huỳnh Hớn, của chú hay của bà nghị viên được mọi người đánh giá ra sao đã được trả lời. Nói chung là tư cách của con người. Đây là điều mà tiền bạc hay thế lực không thể đổi được.
Trong bửa tiệc gây quỹ của Ủy Ban Bải Nhiệm ngày 7 tháng 12/ 08 vừa qua tại nhà hàng BowTown, trong phần phát biểu Huỳnh Hớn có cho mọi người biết, là bà nghị viên Madison Nguyễn gọi lên tổng đài 1430 phàn nàn về chương trình của Huỳnh Hớn đã cho phát thanh những bài viết, bài bình luận và “on air” liên quan đến việc bải nhiệm một nghị viên và đặc biệt có nhắc đến tác giả Đặng thiên Sơn.
Với sự phàn nàn vừa kể, bà nghị viên khu vực 7 đã chà đạp lên nền dân chủ Hoa Kỳ, chà đạp lên đệ tứ quyền được ấn định trong điều 4 Hiếp pháp.
Có lẽ Huỳnh Hớn và đồng hương mình ai cũng biết mới đây, ông thống đốc tiểu bang Illinois Blagojevish bị Cảnh sát liêng bang (FBI) còng tay để điều tra về tội âm mưu bán chiếc ghế nghị sĩ bỏ trống khi ông Obama đắc cử Tổng thống, đã lên tiếng đòi bịt miệng các cơ quan truyền thông địa phương bàn tán, bình luận về chuyện thối tha này. Bịt miệng truyền thông là hành động “leo lề” của những kẻ không dám đối diện với sự thật. Đây là phản ứng què quặc, ngốc nghếch của ông thống đốc và bà nghị viên vì họ chẳng bịt miệng được ai khi con sông cái nào cũng có nhiều nhánh. Như vậy, bà nghị viên của CĐVN chúng ta không cô cơn đơn trong việc muốn bịt miệng các cơ quan truyền thông. Như vậy, bà nghị viên VN yêu quí của chúng ta sẽ hát bài tình ca “Đời Tôi Không Cô Đơn” chớ không phải là “Đời Tôi Cô Đơn” mà ca sĩ Tuấn Vũ thường hát.
Cho tới phút này, ai cũng thấy vấn đề đặt tên Little Sàigòn cho khu thương mại Việt Nam là chuyện nhỏ, nhưng từ “chuyện nhỏ” này đã bạch hóa, đã làm lộ ra những bộ mặt thân cộng, Việt gian đang khoát áo quốc gia sống trà trộn trong cộng đồng, nên đã trở thành “chuyện lớn” trong âm mưu khống chế CĐVN San Jose trên phương diện Kinh tế lẫn Chính trị của Việt cộng.
Những quyết định sai lầm của đời người trong đời sống về miếng cơm, manh áo, xe hơi, nhà lầu, việc làm… có thể thay đổi hàng ngày. Nhưng sự chệch hướng trong sinh hoạt chính trị của cộng đồng, của quốc gia sẽ đem đến hậu quả tại hại khốc liệt. Cho nên, quyết định bải nhiệm người đại diện đi chệch hướng chính trị, là một quyết định sáng suốt của cộng đồng người Việt tại khu vực 7.
Chắc Huỳnh Hớn cũng đã thấy do sự không đồng nhứt, không thống nhứt với nhau giữa các dân tộc trên mọi phương diện, đã tạo ra quá nhiều khổ đau cho nhân loại. Sự khổ đau này, dù lớn, dù nhỏ, dù ít, dù nhiều, trong đó ai cũng có cái giá phải trả. Nếu xã hội không có những xung đột, những áp chế, những khổ đau, thù hận, bất đồng thì không có giá trị của tự do, của hạnh phúc và hài hòa. Nếu CĐVN tại San Jose của chúng ta không có biến cố Little Saigon, không có biến cố bải nhiệm một nghị viên, thì các cộng đồng bạn không ai biết được trong lòng người Việt tha hương tỵ nạn CS nghĩ gì, và cũng không ai nghĩ đến giá trị của lá phiếu quan trọng như thế nào đối với đời sống và sinh mệnh chính trị của một dân tộc. Bải nhiệm một người mà trước kia mình thương mến là điều đớn đau, là cái giá cộng đồng phải trả do sự lầm lẫn vào năm 2005. Nhưng sự đớn đau này, cái giá này không đắt lắm khi nó dùng để đổi lấy sự nghiệp đấu tranh chống cộng của người Việt tại hải ngoại.
Là người dân thấp cổ bé miệng, là một cơ quan truyền thông bé nhỏ đang đối diện, đang đương đầu với thế lực, cường quyền, Huỳnh Hớn đã khôn khéo điều hành cơ sở của mình qua những câu chuyện thơ trào phúng của thi hào Pháp La Fontaine, những bài giảng răn đời của thầy Mạnh Tử... “Tránh voi chẳng xấu mặt nào!” Điều này đã chứng tỏ được cái Trí, cái Dũng của người làm truyền thông chân chính mà Huỳnh Hớn đang áp dụng. Thái độ khôn ngoan của Hùynh Hớn đã đóng góp tính cực vào việc đấu tranh cam go của cộng đồng, tinh thần dấn thân này hiển nhiên có giá trị xứng đáng nhận được sự thương mến, quí trọng của đồng hương dành cho.
Để chấm dứt thư này, chú muốn chia xẻ với Hùynh Hớn và đồng hương mình về lời nói của Mạnh Tử : “Người ta ở đời đối với kẻ ngang ngược, man trá, đê hèn thì nên coi như mình đi trong bụi rậm, vướng phải gai chỉ nên thong thả đứng lại gở dần ra thôi…”
Mến chào Huỳnh Hớn
Have a nice weekend!
Đặng thiên Sơn
20/11: Ngày “báo tử” sự nghiệp chính trị của nghị viên Madison Nguyễn khu vực 7.
20/11: Ngày “báo tử” sự nghiệp chính trị của
nghị viên Madison Nguyễn khu vực 7.
*Đặng thiên Sơn
Câu chuyện bắt đầu vào buổi tối định mệnh ngày 20 tháng 11 năm 2007. Trong ngày này, tại lầu hai City Hall bà Madison và HĐTP đã phủ quyết việc đặt tên “Little Sàigòn” đứng hạng nhứt cho khu thương mại người Việt nằm trên đường Story, để chọn tên “Sàigòn Business District” đứng hạn chót. Sự chọn lựa ngược đời, phản dân chủ, đã được nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn và Kiêm Ái kể rõ lại từng chi tiết trong quyển Tạp luận tựa đề "Sàigòn Business District: Hồi Chuông Báo Tử.”
Theo hai tác giả thì "Sàigòn Business District: Hồi Chuông Báo Tử” là “thông điệp báo tử” liên quan đến “sự nghiệp chính trị của bà nghị viên Madison và sự nghiệp phát thanh của đài Quê Hương.”
Với kết quả hội đủ chữ ký bãi nhiệm, trưa ngày 4 tháng 11 năm 2008, HĐTP San Jose đã long trọng công bố ngày 3 tháng 3 năm 2009 là ngày bầu bãi nhiệm bà Madison. Như vậy “Hồi chuông báo tử” của ông Nguyễn Thiếu Nhẫn và Kiêm Ái sắp trở thành hiện thực. Trong khi ấy, sau hơn cả năm trời cặm cụi ghi ghi, chép chép, quyển hồi ký mang tên “Thế Lực Đen” của nữ chiến sĩ Nguyễn thị Ngọc Hạnh ra đời, đã làm rơi cái mặt nạ chống cộng vì tiền của đài phát thanh Quê Hương.
Đối tượng của Ủy Ban Bãi Nhiệm là bà nghị viên Madison.
Là một người ủng hộ việc làm của UBBN, nên đối tượng các bài viết của tôi cũng là bà Madison. Do đó, tôi ít khi đề cập đến những tổ chức, đoàn thể hay cá nhân mà bà Madison có nhu cầu cần họ nói mướn hay cần họ viết mướn, luôn cả “có thể” nói là chưởi mướn.
Tôi không chủ trương tranh luận để được hơn hay thua hoặc chứng minh thiệt hay giả với những người mà hai ông Nguyễn thiếu Nhẫn, Kiêm Ái cho là tay sai của bà chủ Madison, vì nó vô ích, mất thì giờ, sai mục tiêu. Chớ còn nói ngang, nói bừa, để trở thành vô tư cách thì một người bình thường, ai cũng có khả năng để đào sâu hố hận thù.
Trong đấu tranh với phương tiện là súng đạn, dao găm, mã tấu hay tranh luận bằng lời nói, chữ viết, người tham chiến ở vị trí bên này hay bên kia, ai cũng có cái giá phải trả cho dù là mình đúng hay mình sai. Như cái giá ông Đỗ Hùng, Lê Hữu Phú phải trả khi hiên ngang lãnh đạo Phong Trào Đấu Tranh Đòi Dân Chủ để chống lại quyền lực phản dân chủ của Thị trưởng Chuck Reed. Cái giá ông Lê Lộc, Thomas Nguyễn, Hồ Vũ phải trả khi lãnh đạo UBBN đối đầu với NV Madison Nguyễn, với Thị trưởng Chuck Reed và những NV có mặt tại quán Cà phê Paloma, với Đảng Dân Chủ Santa Clara, với Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh, thậm chí với cả dân biểu Mike Honda. Và cái giá của ông Chủ tịch cộng đồng Nguyễn Ngọc Tiên phải trả khi yểm trợ các việc làm chính nghĩa của cộng đồng. Bên cạnh đó, đài phát thanh Việt Nam Am 1430 của ông Huỳnh Hớn, Việt Nam Nhật báo của ông bà Quỳnh Thi, Nguyễn Thiện Căn, báo Tiếng Dân của Nguyễn Thiếu Nhẫn, Kiêm Ái, báo Saigòn USA của LS. Tâm cũng không ngoại lệ khi phổ biến những tiếng nói công đạo, nhằm làm sáng tỏ tinh thần thực thi dân chủ “thiểu số phải phục tùng đa số” cũng phải trả giá cho việc làm của họ. Cái giá ra làm sao, chắc mọi người đã thấy.
Ngược lại, cũng như vậy, phía bên kia, cái giá bà nghị viên Madison phải trả cho hành động phản dân chủ, mạt sát cử tri, nói dối cử tri, vi phạm Brown Act, ngăn cản nghị quyết cờ vàng, từ chối tên “Little Sàigòn” vì cái tên này có “âm hưởng chống cộng” và nhiều chuyện khác, là bà đang đối diện với bãi nhiệm. Trong khi ấy, Thị trưởng Chuck Reed, một tên “thực dân mới” cũng không khá hơn với hình ảnh khó có địa vị thị trưởng ở nhiệm kỳ thứ hai. Mặt khác, đài phát thanh Quê Hương của cặp diễn viên Đoan Trang - Nguyên Khôi cũng không tránh khỏi sự hổ thẹn khi bị đồng hương xa lánh, kết án vì hành vì “ăn cháo đái bát” của họ. Và báo Tin Việt News của ông Cao Sơn cũng không thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn của tiếng đời thị phi, là ký giả chỉ biết bò và lết bằng đầu gối chẳng qua vì tiền. Thêm vào đó, những tên bạ đâu sủa đó, thiếu chừng mực như Hoàng Thế Dân, Hoàng Thưởng, Uông tiến Thắng … cũng vậy.
Trong xã hội, thời gian là giai đoạn của thời kỳ, trong đó, những sự kiện xảy ra khác nhau. Đây là những dấu mốc lịch sử. Con người cũng vậy, ai cũng có một thời sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, lấy vợ, lấy chồng, sinh con, đẻ cái với những ấn tượng vui buồn. Đây là chuỗi dài những kỷ niệm.
Là con người, đời sống tôi cũng không thoát ra khỏi định luật này. Cho nên, dù cuộc chiến Quốc - Cộng đã qua từ lâu nhưng tôi vẫn tự hào mình đã đổ máu, xương để vun bồi vùng đất tự do Miền Nam trong màu áo hoa rừng của Đại Đội 1 Trinh Sát - huy hiệu con Đại Thử của SĐND. Đại đội 1 Trinh sát năm 1970, lúc đó, khi tôi về dưới quyền chỉ huy của Thiếu tá Nguyễn Văn Dũng, K.19 Võ Bị Đà Lạt. Ngoài ra, Đại Úy Tăng, Đại Đội Phó còn có các sĩ quan Cúc, Hải, Phái, Hùng, Khai … và Thượng Sĩ Khang Thường Vụ đại đội.
Tôi tự hào đã có mặt tại căn cứ 5 Hoả lực Đắc Tô -Tân Cảnh, vùng rừng núi Tam biên Hạ Lào. Có mặt tại Dambe, Chúp, Snoul, Suông bên Kampuchia. Và trong các khu rừng già Minh Thạnh, Chơn Thành, Dầu Tiếng vào những ngày Bình Long Anh Dũng.
Tôi không bao giờ quên ngày ra trường Khóa 123 tôi bị “dù lôi”, bạn tôi bị “dù số 8”, và trường hợp ngàn năm một thuở là một đứa khác bị “dù xoắn, đuôi chồn” không kịp mở dù bụng nên chết khi chưa nhận được bằng.
Tôi không quên bác sĩ Trung úy Nguyễn văn Hiền người đã chích cho tôi mũi Peniciline đầu tiên trong đời, để ngừa vết thương nhiễm trùng tại bịnh viện Đỗ Vinh năm 1971 và không quên Thiếu tá Mễ TĐT/TĐ.11, Đại Úy Đính người to con, nước da ngâm đen nằm cạnh phòng tôi tại Tổng Y Viện Cộng Hòa, người về từ mặt trận Quảng Trị năm 1972.
Tôi cũng không quên cái chết của “đứa em” Hạ sĩ Nê trong một buổi sáng Chủ Nhật cùng tôi Nhảy Diều Hâu trong rừng già tỉnh Bình Long, Bình Dương và còn nhiều thứ tôi không quên trong những năm quân ngũ của mình.
Tôi, Đặng thiên Sơn - Đặng đình Hải, không tranh cãi, không ồn ào với những người mà nhà văn Kiêm Ái, Nguyễn thiếu Nhẫn gọi là những kẻ “bưng bô” cho bà Madiosn đã được cựu Trung tá nhẩy dù Nguyễn Mộng Hùng “thú vật hóa” là “những con chó điên sủa bậy, cắn càn”.
Tôi kể những việc đã qua chỉ với mục đích cho mọi người thấy rằng, ai cũng có chỗ đứng trong xã hội và “sự thật” cũng có chỗ đứng trong mỗi con người, cho dù thời gian có là 33 năm, 100 năm, 1,000 năm hay nhiều hơn nữa vẫn không thay đổi. Do đó, với bạn bè, người quen biết và gia đình: “Tôi vẫn mãi mãi là một chiến sĩ của Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Tốt nghiệp khóa 3/68, Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức và là Nghị viên Hội Đồng Tỉnh Kiến Hòa - Bến Tre” của một thời đã qua.
Sau mấy mươi năm “vật đổi sao dời” và sau một năm - ngày người Việt Hải Ngoại tại Thủ phủ chính trị San Jose bị HĐTP tước đoạt dân chủ và bà Madison tạt một “gáo nước lạnh” vào mặt . Nhìn lại, tôi rất hài lòng khi đã tự đặt mình vào hàng ngũ với các anh, chị cao niên khác đang hỗ trợ các bạn trẻ trong Ủy Ban Bãi Nhiệm bà Madison. Danh dự cộng đồng VN San Jose đang được đòi lại. Ngày tàn sự nghiệp chính trị của bà Madison đang cận kề. Và chắc chắn độc tài, áp bức sẽ bị đẩy lùi vào ngày 3 tháng 3 năm 2009 tới đây.
*Đặng thiên Sơn (18 tháng 11 năm 2008)
nghị viên Madison Nguyễn khu vực 7.
*Đặng thiên Sơn
Câu chuyện bắt đầu vào buổi tối định mệnh ngày 20 tháng 11 năm 2007. Trong ngày này, tại lầu hai City Hall bà Madison và HĐTP đã phủ quyết việc đặt tên “Little Sàigòn” đứng hạng nhứt cho khu thương mại người Việt nằm trên đường Story, để chọn tên “Sàigòn Business District” đứng hạn chót. Sự chọn lựa ngược đời, phản dân chủ, đã được nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn và Kiêm Ái kể rõ lại từng chi tiết trong quyển Tạp luận tựa đề "Sàigòn Business District: Hồi Chuông Báo Tử.”
Theo hai tác giả thì "Sàigòn Business District: Hồi Chuông Báo Tử” là “thông điệp báo tử” liên quan đến “sự nghiệp chính trị của bà nghị viên Madison và sự nghiệp phát thanh của đài Quê Hương.”
Với kết quả hội đủ chữ ký bãi nhiệm, trưa ngày 4 tháng 11 năm 2008, HĐTP San Jose đã long trọng công bố ngày 3 tháng 3 năm 2009 là ngày bầu bãi nhiệm bà Madison. Như vậy “Hồi chuông báo tử” của ông Nguyễn Thiếu Nhẫn và Kiêm Ái sắp trở thành hiện thực. Trong khi ấy, sau hơn cả năm trời cặm cụi ghi ghi, chép chép, quyển hồi ký mang tên “Thế Lực Đen” của nữ chiến sĩ Nguyễn thị Ngọc Hạnh ra đời, đã làm rơi cái mặt nạ chống cộng vì tiền của đài phát thanh Quê Hương.
Đối tượng của Ủy Ban Bãi Nhiệm là bà nghị viên Madison.
Là một người ủng hộ việc làm của UBBN, nên đối tượng các bài viết của tôi cũng là bà Madison. Do đó, tôi ít khi đề cập đến những tổ chức, đoàn thể hay cá nhân mà bà Madison có nhu cầu cần họ nói mướn hay cần họ viết mướn, luôn cả “có thể” nói là chưởi mướn.
Tôi không chủ trương tranh luận để được hơn hay thua hoặc chứng minh thiệt hay giả với những người mà hai ông Nguyễn thiếu Nhẫn, Kiêm Ái cho là tay sai của bà chủ Madison, vì nó vô ích, mất thì giờ, sai mục tiêu. Chớ còn nói ngang, nói bừa, để trở thành vô tư cách thì một người bình thường, ai cũng có khả năng để đào sâu hố hận thù.
Trong đấu tranh với phương tiện là súng đạn, dao găm, mã tấu hay tranh luận bằng lời nói, chữ viết, người tham chiến ở vị trí bên này hay bên kia, ai cũng có cái giá phải trả cho dù là mình đúng hay mình sai. Như cái giá ông Đỗ Hùng, Lê Hữu Phú phải trả khi hiên ngang lãnh đạo Phong Trào Đấu Tranh Đòi Dân Chủ để chống lại quyền lực phản dân chủ của Thị trưởng Chuck Reed. Cái giá ông Lê Lộc, Thomas Nguyễn, Hồ Vũ phải trả khi lãnh đạo UBBN đối đầu với NV Madison Nguyễn, với Thị trưởng Chuck Reed và những NV có mặt tại quán Cà phê Paloma, với Đảng Dân Chủ Santa Clara, với Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh, thậm chí với cả dân biểu Mike Honda. Và cái giá của ông Chủ tịch cộng đồng Nguyễn Ngọc Tiên phải trả khi yểm trợ các việc làm chính nghĩa của cộng đồng. Bên cạnh đó, đài phát thanh Việt Nam Am 1430 của ông Huỳnh Hớn, Việt Nam Nhật báo của ông bà Quỳnh Thi, Nguyễn Thiện Căn, báo Tiếng Dân của Nguyễn Thiếu Nhẫn, Kiêm Ái, báo Saigòn USA của LS. Tâm cũng không ngoại lệ khi phổ biến những tiếng nói công đạo, nhằm làm sáng tỏ tinh thần thực thi dân chủ “thiểu số phải phục tùng đa số” cũng phải trả giá cho việc làm của họ. Cái giá ra làm sao, chắc mọi người đã thấy.
Ngược lại, cũng như vậy, phía bên kia, cái giá bà nghị viên Madison phải trả cho hành động phản dân chủ, mạt sát cử tri, nói dối cử tri, vi phạm Brown Act, ngăn cản nghị quyết cờ vàng, từ chối tên “Little Sàigòn” vì cái tên này có “âm hưởng chống cộng” và nhiều chuyện khác, là bà đang đối diện với bãi nhiệm. Trong khi ấy, Thị trưởng Chuck Reed, một tên “thực dân mới” cũng không khá hơn với hình ảnh khó có địa vị thị trưởng ở nhiệm kỳ thứ hai. Mặt khác, đài phát thanh Quê Hương của cặp diễn viên Đoan Trang - Nguyên Khôi cũng không tránh khỏi sự hổ thẹn khi bị đồng hương xa lánh, kết án vì hành vì “ăn cháo đái bát” của họ. Và báo Tin Việt News của ông Cao Sơn cũng không thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn của tiếng đời thị phi, là ký giả chỉ biết bò và lết bằng đầu gối chẳng qua vì tiền. Thêm vào đó, những tên bạ đâu sủa đó, thiếu chừng mực như Hoàng Thế Dân, Hoàng Thưởng, Uông tiến Thắng … cũng vậy.
Trong xã hội, thời gian là giai đoạn của thời kỳ, trong đó, những sự kiện xảy ra khác nhau. Đây là những dấu mốc lịch sử. Con người cũng vậy, ai cũng có một thời sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, lấy vợ, lấy chồng, sinh con, đẻ cái với những ấn tượng vui buồn. Đây là chuỗi dài những kỷ niệm.
Là con người, đời sống tôi cũng không thoát ra khỏi định luật này. Cho nên, dù cuộc chiến Quốc - Cộng đã qua từ lâu nhưng tôi vẫn tự hào mình đã đổ máu, xương để vun bồi vùng đất tự do Miền Nam trong màu áo hoa rừng của Đại Đội 1 Trinh Sát - huy hiệu con Đại Thử của SĐND. Đại đội 1 Trinh sát năm 1970, lúc đó, khi tôi về dưới quyền chỉ huy của Thiếu tá Nguyễn Văn Dũng, K.19 Võ Bị Đà Lạt. Ngoài ra, Đại Úy Tăng, Đại Đội Phó còn có các sĩ quan Cúc, Hải, Phái, Hùng, Khai … và Thượng Sĩ Khang Thường Vụ đại đội.
Tôi tự hào đã có mặt tại căn cứ 5 Hoả lực Đắc Tô -Tân Cảnh, vùng rừng núi Tam biên Hạ Lào. Có mặt tại Dambe, Chúp, Snoul, Suông bên Kampuchia. Và trong các khu rừng già Minh Thạnh, Chơn Thành, Dầu Tiếng vào những ngày Bình Long Anh Dũng.
Tôi không bao giờ quên ngày ra trường Khóa 123 tôi bị “dù lôi”, bạn tôi bị “dù số 8”, và trường hợp ngàn năm một thuở là một đứa khác bị “dù xoắn, đuôi chồn” không kịp mở dù bụng nên chết khi chưa nhận được bằng.
Tôi không quên bác sĩ Trung úy Nguyễn văn Hiền người đã chích cho tôi mũi Peniciline đầu tiên trong đời, để ngừa vết thương nhiễm trùng tại bịnh viện Đỗ Vinh năm 1971 và không quên Thiếu tá Mễ TĐT/TĐ.11, Đại Úy Đính người to con, nước da ngâm đen nằm cạnh phòng tôi tại Tổng Y Viện Cộng Hòa, người về từ mặt trận Quảng Trị năm 1972.
Tôi cũng không quên cái chết của “đứa em” Hạ sĩ Nê trong một buổi sáng Chủ Nhật cùng tôi Nhảy Diều Hâu trong rừng già tỉnh Bình Long, Bình Dương và còn nhiều thứ tôi không quên trong những năm quân ngũ của mình.
Tôi, Đặng thiên Sơn - Đặng đình Hải, không tranh cãi, không ồn ào với những người mà nhà văn Kiêm Ái, Nguyễn thiếu Nhẫn gọi là những kẻ “bưng bô” cho bà Madiosn đã được cựu Trung tá nhẩy dù Nguyễn Mộng Hùng “thú vật hóa” là “những con chó điên sủa bậy, cắn càn”.
Tôi kể những việc đã qua chỉ với mục đích cho mọi người thấy rằng, ai cũng có chỗ đứng trong xã hội và “sự thật” cũng có chỗ đứng trong mỗi con người, cho dù thời gian có là 33 năm, 100 năm, 1,000 năm hay nhiều hơn nữa vẫn không thay đổi. Do đó, với bạn bè, người quen biết và gia đình: “Tôi vẫn mãi mãi là một chiến sĩ của Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Tốt nghiệp khóa 3/68, Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức và là Nghị viên Hội Đồng Tỉnh Kiến Hòa - Bến Tre” của một thời đã qua.
Sau mấy mươi năm “vật đổi sao dời” và sau một năm - ngày người Việt Hải Ngoại tại Thủ phủ chính trị San Jose bị HĐTP tước đoạt dân chủ và bà Madison tạt một “gáo nước lạnh” vào mặt . Nhìn lại, tôi rất hài lòng khi đã tự đặt mình vào hàng ngũ với các anh, chị cao niên khác đang hỗ trợ các bạn trẻ trong Ủy Ban Bãi Nhiệm bà Madison. Danh dự cộng đồng VN San Jose đang được đòi lại. Ngày tàn sự nghiệp chính trị của bà Madison đang cận kề. Và chắc chắn độc tài, áp bức sẽ bị đẩy lùi vào ngày 3 tháng 3 năm 2009 tới đây.
*Đặng thiên Sơn (18 tháng 11 năm 2008)
Subscribe to:
Posts (Atom)