Sunday, December 14, 2008

Thư không niêm của một thính giả gởi Huỳnh Hớn

San Jose ngày 12 tháng 12 năm 2008

Thư không niêm của một thính giả gởi Huỳnh Hớn
Giám đốc đài phát thanh ViệtNam AM 1430
San Jose, Bắc California


Huỳnh Hớn thân mến,

Bây giờ là mùa Đông và chỉ còn hai tuần nữa là ngày Chúa sinh ra đời. Nhân ngày Chúa giáng thế đem bình an đến cho muôn loài, chú thân chúc Huỳnh Hớn và gia đình một mùa Giáng Sinh an lành đầy ơn phước. Nhân đây, mượn trang giấy này, chú cũng gởi lời chúc lành đến Hạ Vân và gia quyến.

Huỳnh Hớn ơi! Những khó khăn mà đài phát thanh AM1430 do Huỳnh Hớn điều hành đang gặp phải rồi sẽ qua đi. Những khó khăn Hùynh Hớn đang gặp phải chẳng những không làm Cộng Đồng Việt Nam tại San Jose nói chung và cử tri khu vực 7 nói riêng, chùn bước trước việc bãi nghiệm một nghị viên bất xứng, mà còn là động cơ thúc đẩy mọi người phải quyết tâm hơn, khi bản chất thực của người đại diện được phơi bày.

Có lẽ Huỳnh Hớn thừa hiểu, mỗi cá nhân trong cộng đồng ai cũng có chỗ đứng trong xã hội nên cá nhân của Huỳnh Hớn, của chú hay của bà nghị viên được mọi người đánh giá ra sao đã được trả lời. Nói chung là tư cách của con người. Đây là điều mà tiền bạc hay thế lực không thể đổi được.

Trong bửa tiệc gây quỹ của Ủy Ban Bải Nhiệm ngày 7 tháng 12/ 08 vừa qua tại nhà hàng BowTown, trong phần phát biểu Huỳnh Hớn có cho mọi người biết, là bà nghị viên Madison Nguyễn gọi lên tổng đài 1430 phàn nàn về chương trình của Huỳnh Hớn đã cho phát thanh những bài viết, bài bình luận và “on air” liên quan đến việc bải nhiệm một nghị viên và đặc biệt có nhắc đến tác giả Đặng thiên Sơn.

Với sự phàn nàn vừa kể, bà nghị viên khu vực 7 đã chà đạp lên nền dân chủ Hoa Kỳ, chà đạp lên đệ tứ quyền được ấn định trong điều 4 Hiếp pháp.

Có lẽ Huỳnh Hớn và đồng hương mình ai cũng biết mới đây, ông thống đốc tiểu bang Illinois Blagojevish bị Cảnh sát liêng bang (FBI) còng tay để điều tra về tội âm mưu bán chiếc ghế nghị sĩ bỏ trống khi ông Obama đắc cử Tổng thống, đã lên tiếng đòi bịt miệng các cơ quan truyền thông địa phương bàn tán, bình luận về chuyện thối tha này. Bịt miệng truyền thông là hành động “leo lề” của những kẻ không dám đối diện với sự thật. Đây là phản ứng què quặc, ngốc nghếch của ông thống đốc và bà nghị viên vì họ chẳng bịt miệng được ai khi con sông cái nào cũng có nhiều nhánh. Như vậy, bà nghị viên của CĐVN chúng ta không cô cơn đơn trong việc muốn bịt miệng các cơ quan truyền thông. Như vậy, bà nghị viên VN yêu quí của chúng ta sẽ hát bài tình ca “Đời Tôi Không Cô Đơn” chớ không phải là “Đời Tôi Cô Đơn” mà ca sĩ Tuấn Vũ thường hát.

Cho tới phút này, ai cũng thấy vấn đề đặt tên Little Sàigòn cho khu thương mại Việt Nam là chuyện nhỏ, nhưng từ “chuyện nhỏ” này đã bạch hóa, đã làm lộ ra những bộ mặt thân cộng, Việt gian đang khoát áo quốc gia sống trà trộn trong cộng đồng, nên đã trở thành “chuyện lớn” trong âm mưu khống chế CĐVN San Jose trên phương diện Kinh tế lẫn Chính trị của Việt cộng.

Những quyết định sai lầm của đời người trong đời sống về miếng cơm, manh áo, xe hơi, nhà lầu, việc làm… có thể thay đổi hàng ngày. Nhưng sự chệch hướng trong sinh hoạt chính trị của cộng đồng, của quốc gia sẽ đem đến hậu quả tại hại khốc liệt. Cho nên, quyết định bải nhiệm người đại diện đi chệch hướng chính trị, là một quyết định sáng suốt của cộng đồng người Việt tại khu vực 7.

Chắc Huỳnh Hớn cũng đã thấy do sự không đồng nhứt, không thống nhứt với nhau giữa các dân tộc trên mọi phương diện, đã tạo ra quá nhiều khổ đau cho nhân loại. Sự khổ đau này, dù lớn, dù nhỏ, dù ít, dù nhiều, trong đó ai cũng có cái giá phải trả. Nếu xã hội không có những xung đột, những áp chế, những khổ đau, thù hận, bất đồng thì không có giá trị của tự do, của hạnh phúc và hài hòa. Nếu CĐVN tại San Jose của chúng ta không có biến cố Little Saigon, không có biến cố bải nhiệm một nghị viên, thì các cộng đồng bạn không ai biết được trong lòng người Việt tha hương tỵ nạn CS nghĩ gì, và cũng không ai nghĩ đến giá trị của lá phiếu quan trọng như thế nào đối với đời sống và sinh mệnh chính trị của một dân tộc. Bải nhiệm một người mà trước kia mình thương mến là điều đớn đau, là cái giá cộng đồng phải trả do sự lầm lẫn vào năm 2005. Nhưng sự đớn đau này, cái giá này không đắt lắm khi nó dùng để đổi lấy sự nghiệp đấu tranh chống cộng của người Việt tại hải ngoại.

Là người dân thấp cổ bé miệng, là một cơ quan truyền thông bé nhỏ đang đối diện, đang đương đầu với thế lực, cường quyền, Huỳnh Hớn đã khôn khéo điều hành cơ sở của mình qua những câu chuyện thơ trào phúng của thi hào Pháp La Fontaine, những bài giảng răn đời của thầy Mạnh Tử... “Tránh voi chẳng xấu mặt nào!” Điều này đã chứng tỏ được cái Trí, cái Dũng của người làm truyền thông chân chính mà Huỳnh Hớn đang áp dụng. Thái độ khôn ngoan của Hùynh Hớn đã đóng góp tính cực vào việc đấu tranh cam go của cộng đồng, tinh thần dấn thân này hiển nhiên có giá trị xứng đáng nhận được sự thương mến, quí trọng của đồng hương dành cho.

Để chấm dứt thư này, chú muốn chia xẻ với Hùynh Hớn và đồng hương mình về lời nói của Mạnh Tử : “Người ta ở đời đối với kẻ ngang ngược, man trá, đê hèn thì nên coi như mình đi trong bụi rậm, vướng phải gai chỉ nên thong thả đứng lại gở dần ra thôi…”

Mến chào Huỳnh Hớn

Have a nice weekend!

Đặng thiên Sơn

No comments: